Chương 1530: Tấm màn đen - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 4 25, 2025
Thiên Đình giới có tứ đại châu: Đông Thắng Thần Châu, Nam Thiệm Bộ Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Bắc Câu Lô Châu.
Tứ đại châu đều rộng lớn vô ngần, thánh khí dồi dào, tài nguyên phong phú.
Tu sĩ các đại thế giới Tây Phương vũ trụ, sau khi tiến vào Thiên Đình giới, toàn bộ đều tu luyện tại Tây Ngưu Hạ Châu. Căn cứ địa lý vị trí khác biệt, Tây Ngưu Hạ Châu phân chia thành rất nhiều tòa Thiên Vực.
Sa Đà Thiên Vực chính là một tòa Thiên Vực biên thùy, tài nguyên mười phần cằn cỗi của Tây Ngưu Hạ Châu.
Các vị thần đản sinh từ đại thế giới Tây Phương vũ trụ, sau khi tiến vào Thiên Đình giới chiếm giữ, cơ hồ đều phải đợi tại Sa Đà Thiên Vực. Chỉ khi nào tăng lên thứ hạng trên « Vạn Giới Công Đức Bảng », mới có thể rời khỏi Sa Đà Thiên Vực, tiến vào chiếm giữ những Thiên Vực màu mỡ hơn.
Bây giờ, Côn Lôn giới xếp thứ 2,744 trên « Vạn Giới Công Đức Bảng », xếp thứ 549 tại Tây Phương vũ trụ, tự nhiên không cần phải đợi ở Sa Đà Thiên Vực nữa, có thể có được môi trường tu luyện tốt hơn.
Quảng Hàn giới trên « Vạn Giới Công Đức Bảng » lại từ đếm ngược thứ tư, biến thành đếm ngược thứ ba.
Có thể nói, Trương Nhược Trần lần này dốc hết toàn lực, cũng vẻn vẹn chỉ là tạm thời giúp Nguyệt Thần bảo vệ Quảng Hàn giới, đổi lấy việc Quảng Hàn giới kéo dài hơi tàn thêm một chút xíu thời gian.
Chờ đến Đao Ngục giới hủy diệt, hoặc là chiến trường khác hủy diệt, Công Đức Chiến lại phải mở ra.
Quảng Hàn giới còn có thể thắng được Công Đức Chiến hay không, liền thành một ẩn số.
Nguyệt Thần hiển nhiên cũng biết điểm này, nói: “Mười vạn năm trước, Quảng Hàn giới tại Tây Phương vũ trụ cũng xếp hạng vị trí thứ 100, là một tòa cường giới uy danh hiển hách. Đáng tiếc, sau trận biến cố kia lại không ngừng suy bại, tại Thiên Đình giới nhận hết ức hiếp, bị bóc lột, bị từng bước xâm chiếm, bị nô dịch…, lần này nếu không phải ta và ngươi gấp trở về, Quảng Hàn giới tất nhiên sẽ hạng chót, triệt để đi hướng hủy diệt.”
“10 vạn năm trước, Quảng Hàn giới cũng phát sinh biến cố?” Trương Nhược Trần hỏi.
Nguyệt Thần nói: “Nói đến, biến cố của Quảng Hàn giới cũng có liên quan rất lớn đến Côn Lôn giới. Hiện tại tu vi của ngươi còn rất thấp, biết những sự tình kia đối với ngươi không có gì tốt, tương lai chờ ngươi trưởng thành đến nhất định độ cao, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi.”
Trương Nhược Trần như có điều suy nghĩ, nói: “Hẳn là vị Diễm Thần của Công Đức Thần Điện kia cũng có liên quan đến việc này?”
Nghe được hai chữ “Diễm Thần”, một đôi tinh mâu của Nguyệt Thần rõ ràng trở nên lãnh duệ hơn một chút.
Mặc dù nàng không mở miệng nói gì, nhưng Trương Nhược Trần lại nhìn ra được biến cố của Côn Lôn giới và Quảng Hàn giới nhất định có liên quan.
Nguyệt Thần nhắc nhở một câu, nói: “Trương Nhược Trần, ngươi phải nhớ kỹ một câu, tại Thiên Đình giới mặc dù thần không thể ra tay đối phó Thánh cảnh tu sĩ, nhưng nếu Thánh cảnh tu sĩ vũ nhục khinh nhờn thần, thần cũng có thể giết chết hắn.”
“Minh bạch.”
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, lại hỏi: “Vừa rồi, ngươi nói Quảng Hàn giới tại Thiên Đình giới nhận hết ức hiếp, bị bóc lột, bị từng bước xâm chiếm, bị nô dịch, là ý gì? Vì sao có thể như vậy?”
Ánh mắt Nguyệt Thần trở nên lạnh hơn, nói: “Trong trận biến cố mười vạn năm trước, các vị thần của Quảng Hàn giới cơ hồ vẫn lạc gần hết. Chỉ còn lại Thụ Thần còn sống, nhưng Thụ Thần lại muốn chèo chống Quảng Hàn giới, bởi vậy chân thân căn bản không cách nào đi vào Thiên Đình giới.”
“Một tòa đại thế giới nắm giữ đại lượng đỉnh tiêm tài nguyên trong Thiên Đình giới, nhưng lại không có thần thủ hộ, có thể nghĩ kết cục sẽ ra sao?”
“Chín vạn năm trước, lãnh địa của Quảng Hàn giới ở vào Lang Hoàn Thiên Vực trung tâm Tây Ngưu Hạ Châu. Bị Áo Phỉ Xích Giới áp bách, hàng năm đều phải tiến cống cho Áo Phỉ Xích Giới, đưa đi đại lượng Thánh Nguyên, thánh dược, Thánh Khí, thậm chí là điểm công đức thu thập được cũng phải chia cho Áo Phỉ Xích Giới một bộ phận.”
“Tám vạn năm trước, thứ hạng điểm công đức của Quảng Hàn giới trượt trên phạm vi lớn, không thể không rời khỏi Lang Hoàn Thiên Vực, đi vào Bối Xích Thiên Vực. Tại Bối Xích Thiên Vực lại lọt vào Thụy Á Giới nhục nhã và ức hiếp…”
“…Thời gian một trăm ngàn năm, nội tình của Quảng Hàn giới cơ hồ bị móc sạch, tài phú bị cướp đoạt đến không còn bao nhiêu, biến thành giới yếu nhất Tây Phương vũ trụ.”
Tâm tư Nguyệt Thần ba động tương đối mãnh liệt, một cỗ lửa giận ngập trời từ trong cơ thể nàng ấp ủ.
Quảng Hàn giới đã từng cũng là nhất đẳng cường giới, nội tình thâm hậu, xưng bá tại Tây Ngưu Hạ Châu, mà bây giờ lại rơi xuống tình trạng hàng năm đều phải tiến cống cho cường giới, mới có thể tham sống sợ chết. Là một vị thần của thế giới này, sao có thể nhịn?
Trương Nhược Trần thở dài thật dài, cảm nhận được sự tàn khốc của Thiên Đình giới.
Một người, không có thực lực cường đại, chỉ có thể bị ức hiếp.
Một tòa thế giới, không có thực lực cường đại, cũng chỉ có thể bị bóc lột và nô dịch.
“Hiện tại, Quảng Hàn giới còn cần tiến cống cho cường giới của Sa Đà Thiên Vực không?” Trương Nhược Trần hỏi.
Nguyệt Thần nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Mấy thế giới của Sa Đà Thiên Vực đều rất nhỏ yếu, mặc dù giữa lẫn nhau cũng có chênh lệch khá lớn, nhưng giới nhược cũng không phải là hoàn toàn không có thực lực phản kích. Hơn nữa, theo Tịch Diệt Đại Đế và Ngô Tổ quật khởi, Quảng Hàn giới cũng không e ngại khiêu chiến. Cho nên, tại Sa Đà Thiên Vực, còn chưa có thế giới nào có thể khiến Quảng Hàn giới nhất định phải tiến cống.”
Muốn xưng vương xưng bá tại một tòa Thiên Vực, nhân vật trọng yếu nhất không phải thần, mà là Đại Thánh.
Bởi vì thần không có lãnh địa, cũng không có biện pháp xuất thủ, chỉ có Đại Thánh mới có thể đi tranh đoạt lãnh địa chất lượng tốt, đấu chiến tứ phương.
Quảng Hàn giới có Ngô Tổ, Tịch Diệt Đại Đế, Cửu Linh Đại Thánh tọa trấn những cường giả như vậy, liền có thể đứng vững bước chân tại Sa Đà Thiên Vực, không sợ áp bách từ thế giới khác. Coi như thế giới khác phái Đại Thánh đến, cướp đi Thánh Vực chất lượng tốt thuộc về Quảng Hàn giới, Tam cự đầu cũng có thể xuất thủ, đoạt lại.
Nguyệt Thần chuyển câu chuyện, nói: “Nhưng lại có một cỗ lực lượng muốn triệt để tiêu diệt Quảng Hàn giới. Chỉ cần tu sĩ Quảng Hàn giới rời khỏi Sa Đà Thiên Vực, lập tức sẽ lọt vào ức hiếp, thậm chí là ám sát.”
“Rốt cuộc là một cỗ lực lượng gì, sao lại lớn lối như vậy?” Trương Nhược Trần hỏi.
Nguyệt Thần nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần một chút, nói: “Cỗ lực lượng kia từng khiến Côn Lôn giới lâm vào vạn kiếp bất phục. Bao gồm những đại thế giới đi theo Côn Lôn giới mười vạn năm trước, cũng đều bị liên lụy. Trận thanh tẩy này đã kéo dài 10 vạn năm, vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. Theo Trì Dao dẫn đầu Côn Lôn giới quay về Thiên Đình, cỗ lực lượng kia tất nhiên sẽ lần nữa nổi lên. Có thể nói Trì Dao và tu sĩ Côn Lôn giới phải ứng phó với những khiêu chiến còn lớn hơn chúng ta nhiều. Muốn sống, muốn sinh tồn, muốn báo thù, nhất định phải vượt khó tiến lên, trong trùng điệp tấm màn đen và khó khăn xông mở một con đường máu, có lẽ mới có thể nhìn thấy ánh rạng đông.”
“Con đường này vô cùng gian nan. Coi như liều đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng đều rất có thể sẽ bị vô tình trấn áp, vẫn khó thoát khỏi cái chết.”
Trương Nhược Trần cảm thấy tâm tình có chút nặng nề, cũng rốt cuộc hiểu rõ một sự kiện, thì ra mười vạn năm trước Quảng Hàn giới là một trong những thế giới đi theo Côn Lôn giới.
Chính bởi vì đi theo Côn Lôn giới, cho nên bị liên lụy, lọt vào ức hiếp và nô dịch suốt 10 vạn năm.
Trương Nhược Trần hỏi: “Chúng ta bây giờ nên làm thế nào, không thể cứ mãi bị động như vậy được?”
Nguyệt Thần nói: “Chúng ta?”
Trương Nhược Trần cười cười, nói: “Đương nhiên là chúng ta. Thân phận Thời Không truyền nhân của ta không còn là bí mật. Vị Diễm Thần kia tuyệt đối sẽ không buông tha ta, muốn đặt chân tại Thiên Đình giới, ta tự nhiên chỉ có thể tiếp tục đi theo ngươi. Có một vị thần che chở, ai dám trắng trợn giết ta?”
Nguyệt Thần trầm tư một lát, nói: “Với thiên phú ngươi bày ra, hẳn là có rất nhiều đại thế giới muốn lôi kéo ngươi. Những đại thế giới kia thế nhưng là cường đại hơn Quảng Hàn giới, có thể cho ngươi tài nguyên cũng sẽ nhiều hơn.”
Trương Nhược Trần nói: “Nhưng những đại thế giới kia cũng rất có khả năng chính là tấm màn đen dẫn đến việc Côn Lôn giới vạn kiếp bất phục mười vạn năm trước, gia nhập bọn họ chẳng phải tự chui đầu vào lưới?”
Coi như Trương Nhược Trần hiện tại gia nhập Quảng Hàn giới, nhưng trên người hắn vẫn có ấn ký của Côn Lôn giới, cỗ lực lượng tấm màn đen kia không thể bỏ mặc hắn trưởng thành.
“Tốt, nếu ngươi nguyện ý tiếp tục đi theo ta, vậy ta cũng sẽ toàn lực ứng phó giúp ngươi.”
Nguyệt Thần lại nói: “Bước đầu tiên, ta nhất định phải nhanh chóng khôi phục thần lực, cho nên ta muốn mượn trên người ngươi một vật.”
“Thứ gì?” Trương Nhược Trần hỏi.
“Phiến Nguyệt Diệp của Thất Tinh Thần Linh kia.”
Thất Tinh Thần Linh có tất cả bảy phiến lá cây, hiện tại chỉ còn “Nguyệt Diệp” và “Nhật Diệp” còn sinh trưởng ở trên đó.
Nguyệt Thần nói: “Trước kia thần lực trong cơ thể ta quá mức mỏng manh, không cách nào hấp thu dược tính ẩn chứa trong Nguyệt Diệp. Hiện tại thần lực của ta đã khôi phục gần hai thành. Chỉ cần luyện hóa hấp thu Nguyệt Diệp, đủ để cho thần lực của ta khôi phục lại năm thành. Yên tâm, ta sẽ không lấy không Nguyệt Diệp của ngươi, tương lai ta trả lại ngươi một gốc thần dược hoàn chỉnh.”
Thực lực Nguyệt Thần càng cường đại, Trương Nhược Trần càng an toàn tại Thiên Đình giới.
Bởi vậy Trương Nhược Trần không do dự, lấy Nguyệt Diệp từ trong Càn Khôn giới xuống, đưa cho Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần duỗi ra một bàn tay ngọc trắng muốt, nâng phiến lá trong lòng bàn tay, một đôi mắt sáng không khỏi lộ ra một tia dáng tươi cười khó có được, nói: “Là một vị thần mà lại muốn xử chỗ thiếu một cái Thánh Giả, coi như truyền đi chỉ sợ cũng sẽ không ai tin.”
“Đó là bởi vì ngươi không động thủ đoạt, nếu không ta căn bản không gánh nổi bảo vật trên người.” Trương Nhược Trần nói.
“Thứ đáng giá nhất trên người ngươi là bản thân ngươi, chứ không phải một món bảo vật nào đó trên người ngươi. Vì đạt được bảo vật trên người ngươi mà mất đi ngươi, đối với ta mà nói mới là tổn thất lớn nhất.”
Sau khi trải qua Công Đức Chiến lần này, Trương Nhược Trần đã có giá trị không giống bình thường, Nguyệt Thần cũng không hề che giấu sự coi trọng của nàng đối với hắn.
Nguyệt Thần thu hồi Nguyệt Diệp, lại nói: “Ta còn muốn mượn một triệu viên Thánh Nguyên.”
Lần này Trương Nhược Trần nhíu mày, không lập tức đáp ứng.
Trên Công Đức chiến trường, Trương Nhược Trần đích thật là đạt được hơn một trăm vạn mai Thánh Nguyên, nhưng những Thánh Nguyên kia là hắn chuẩn bị dùng để bồi dưỡng tu sĩ trong Càn Khôn giới, trùng kiến Thánh Minh Trung Ương đế quốc, đối kháng Trì Dao.
Hiện tại Trương Nhược Trần là một thành viên của Quảng Hàn giới, nếu Nguyệt Thần dùng thái độ cường ngạnh, cưỡng ép cướp đi Thánh Nguyên trên người hắn, Trương Nhược Trần cũng hoàn toàn không có sức phản kháng, hơn nữa không có bất kỳ ai có thể giúp hắn.
Nhưng chính như Nguyệt Thần nói, nàng sẽ không làm những chuyện ly tâm ly đức như vậy.
Bởi vì giá trị bản thân Trương Nhược Trần còn vượt xa bất luận một bảo vật nào trên người hắn.
Nguyệt Thần nói: “Yên tâm, đây chỉ là mượn, tương lai khẳng định sẽ trả lại ngươi, mà ta cũng sẽ không mượn không Thánh Nguyên của ngươi.”
“Ngươi chẳng phải muốn sử dụng những Thánh Nguyên này để bồi dưỡng ra số lượng lớn Thánh Giả cho Càn Khôn giới sao? Nhưng cơ sở Càn Khôn giới hiện tại quá mỏng manh, ngay cả Bán Thánh cũng rất thưa thớt, coi như ngươi nắm giữ số lượng lớn Thánh Nguyên cũng không có tác dụng gì.”
“Môi trường tu luyện tại Thiên Đình giới khẳng định tốt hơn Càn Khôn giới. Chỉ cần ngươi nguyện ý, hoàn toàn có thể cho Bán Thánh của Càn Khôn giới tạm thời gia nhập Quảng Hàn giới, tiến vào Thiên Đình giới tu luyện. Tương lai nếu ngươi muốn mang theo bọn họ rời đi, ta cũng tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Như thế nào?”
Trương Nhược Trần nói: “Lấy tài nguyên của Quảng Hàn giới, bồi dưỡng tu sĩ Càn Khôn giới?”
“Không sai.” Nguyệt Thần nói.
“Tốt, nếu Nguyệt Thần có thành ý như vậy, ta liền cho ngươi mượn một triệu viên Thánh Nguyên. Nhưng Nguyệt Thần đừng quên, trước khi tham gia Công Đức Chiến, ngươi đã từng đáp ứng ta một việc.” Trương Nhược Trần nói.
Nguyệt Thần nói: “Nói đi, muốn ta giúp ngươi chuyện gì? Chỉ cần không quá phận, ta nhất định làm được.”
“Thu Hi Linh làm đồ đệ.” Trương Nhược Trần nói.
Nguyệt Thần khẽ giật mình, ngược lại không ngờ tới Trương Nhược Trần lại đưa ra một điều kiện đơn giản như vậy.
Kỳ thật Trương Nhược Trần cũng từng nghĩ qua để Nguyệt Thần giúp hắn làm một số việc khác, nhưng cuối cùng đều từng cái bác bỏ.
Hắn hiện tại và Nguyệt Thần đã cột chung trên một cỗ chiến xa, có thể nói là vinh nhục cùng hưởng, những việc Nguyệt Thần có thể làm, căn bản không cần hắn mở miệng, tự nhiên sẽ an bài thỏa đáng. Mà những việc Nguyệt Thần không làm được, coi như hắn mở miệng cũng vô dụng.
Cho nên hắn đem nhân tình này, phần cơ duyên này, đưa cho Mộc Linh Hi.
“Tốt, ta đáp ứng ngươi.”
Nguyệt Thần lại bàn giao một vài việc cho Trương Nhược Trần, sau đó hai người rời khỏi Công Đức tinh, hướng về Thiên Đình giới mà đi.