Chương 2064: Nhìn ngươi làm chuyện tốt - Truyen Dich

Võ Thần Chúa Tể - Cập nhật ngày Tháng 4 20, 2025

“A!”

Cùng lúc đó, gần như trong nháy mắt, trong đại trận vang lên tiếng kêu thảm thiết. Không ít võ giả bị ma khí mê hoặc, trong nháy mắt va chạm vào cấm chế nguy hiểm, cả người hóa thành thây khô, tiên huyết bốc hơi không còn.

Những máu tươi này quỷ dị tiêu tán trong trận pháp, chẳng biết bị hấp thu đi đâu.

“Hừ, giả thần giả quỷ.”

Lâu Tử Mặc hừ lạnh, trong tay xuất hiện một cái Đại La bàn. La bàn vừa xuất hiện, trong nháy mắt nổ bắn ra ngũ sắc hồng quang, tức khắc làm chậm lại sự tạo ra ma khí.

“Thất Tuyền Đấu Thiên Tinh Nghi?!” Cực Kính Đan Đế thấy thế, không khỏi kinh hô.

Long Bá Thiên mấy người cũng đều liên tục nhìn sang, lộ vẻ kinh nghi.

Tần Trần cũng thất thanh nói: “Lâu Tử Mặc lại đem Thất Tuyền Đấu Thiên Tinh Nghi này mang vào?”

Thất Tuyền Đấu Thiên Tinh Nghi chính là trọng bảo của Khí Điện. Vật này có khả năng khảo sát trận pháp, định thiên hạ kinh vĩ, tầm long tróc mạch, chính là một trong những trọng bảo cao cấp nhất của Khí Điện, cùng Thiên Khống Vạn Chuyển Trận Bàn thuộc về cùng một cấp bậc bảo vật.

Bất quá, hai cái công hiệu bất đồng. Thiên Khống Vạn Chuyển Trận Bàn là chuyên môn dùng để bố trí trận pháp, thậm chí có thể trong thời gian ngắn bố trí ra cửu cấp Đế cấp đại trận, uy lực vô hạn; còn Thất Tuyền Đấu Thiên Tinh Nghi lại dùng để tìm kiếm trận pháp cao cấp, dò xét chỗ sơ hở và trận văn của trận pháp. Hai cái diệu dụng bất đồng.

Thất Tuyền Đấu Thiên Tinh Nghi vừa tế, tức khắc làm chậm lại việc bài xích ma khí ra ngoài.

Ma khí trong đại trận lập tức hiển hiện ra từ những cây cột. Trên những cây cột này điêu khắc quỷ dị phù văn và cấm chế, phía trên còn điêu khắc từng đầu ác ma sinh động như thật, khiến người ta xem một chút liền sinh lòng tà ác.

Trước kia, những võ giả kia không cẩn thận đụng tới những cây cột này, trong nháy mắt hóa thành thây khô, tinh huyết và sinh mệnh trong nháy mắt trôi qua.

Những cây cột này mạnh đáng sợ, lại thập phần quỷ dị.

Cần biết, bên ngoài còn có mấy cự phách Võ Đế của Thiên Lôi Thành chết, có thể thấy được đừng tưởng rằng tu vi mạnh là có thể không sợ. Mức độ nguy hiểm thậm chí đỉnh phong Võ Đế cũng chưa chắc bình yên vô sự.

“Chư vị cẩn thận một chút, vòng quanh những cây cột này mà đi, hẳn là sẽ không có việc gì.” Lâu Tử Mặc cau mày nói, đồng thời như có hiếu kỳ với những cây cột này, tỉ mỉ ngưng thần nhìn lại, làm như đang phân tích cái gì.

Mọi người ước gì Lâu Tử Mặc nhanh chóng dẫn bọn hắn rời khỏi, thế nhưng Lâu Tử Mặc dừng lại không động, mọi người cũng không tiện thúc giục, chỉ là trong lòng nôn nóng, trong miệng âm thầm phát khổ.

Tần Trần cũng bị những cây cột này hấp dẫn, bởi vì hắn phát giác những cây cột này lại có một ít điểm tương đồng với cột đá của tòa cung điện mà bản thân từng nhìn thấy ở Hắc Tử đầm lầy, tựa hồ là cùng một phong cách, nhưng văn lộ và cấm chế phía trên lại có chút bất đồng.

Hắn tỉ mỉ phân tích những văn lộ này, muốn xem ra một ít mánh khóe, tương tự như việc hấp nhân tinh huyết, đồng thời làm thế nào mà giống nhau như đúc với cung điện dưới lòng đất ở Hắc Tử đầm lầy?

“Lâu huynh, đây bất quá chỉ là một ít trận trụ phổ thông mà thôi, không cần thiết xem lâu như vậy chứ? Chi bằng nhanh lên một chút đi trước, nhanh chóng vượt qua đại trận ma khí này mới phải.”

Rốt cục, Long Bá Thiên người nóng tính này nhẫn nại không được, mở miệng nói.

“Muốn vượt qua đại trận thì tự mình đi tới, đừng lải nhải.” Lâu Tử Mặc hừ lạnh, một điểm mặt mũi cũng không cho.

“Ngươi…”

Long Bá Thiên tức giận. Nếu như không phải hiện tại muốn cầu cạnh Lâu Tử Mặc, hắn nơi đó phải dùng tới việc nén giận như thế? Chỉ là nín mặt, trong lòng thầm buồn, lão già này quá không nể mặt mũi, trước kia liên thủ còn rất tốt đây.

Không nhịn được quét mắt Cực Kính Đan Đế đám người, lại phát hiện Cực Kính Đan Đế, Chử Hoa Hàn, Khâu Bộc Thuần bọn người đều nhắm mắt, nhất nhất mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hề có chút cuống cuồng nào, không khỏi thầm mắng mình đủ tiện, muốn đi làm cái chim đầu đàn này.

Lâu Tử Mặc xem hồi lâu, phát giác dò xét không ra đầu mối gì, không khỏi khống chế quang mang của Thất Tuyền Đấu Thiên Tinh Nghi, hướng những cây cột này bao vây, hiển nhiên là muốn dùng lực lượng của Thất Tuyền Đấu Thiên Tinh Nghi để phân tích kết cấu của những cây cột này.

Tần Trần thấy thế, con ngươi phút chốc trợn tròn, liền quát lên: “Ngừng tay!”

Nhưng đã trễ.

Vù vù!

Quang mang trận pháp của Thất Tuyền Đấu Thiên Tinh Nghi vừa bao lấy những cây cột này, ngay lập tức cây cột như bị kích hoạt, vô số cấm chế ào ào lưu chuyển, nổ bắn ra từng đạo quang mang đen kịt.

“Ầm ầm!”

Đại trận ma khí dũng động, một cổ quang mang kinh khủng trong nháy mắt tập kích tới mọi người.

“Không được!”

Tần Trần kinh hãi, chân nguyên trên thân nở rộ, hai tay điểm ra từng đạo tinh quang. Tinh quang thôi xán, như là dây xích ánh sáng, đem chính mình và Phó Càn Khôn bao phủ.

Mà Hắc y nhân, Xích Viêm Ma Quân, Thôn Thiên Ma Quân mấy người cũng đều kịp phản ứng trước tiếng quát khẽ của Tần Trần, ào ào xuất thủ, các màu quang mang tức khắc nở rộ ra, đủ mọi màu sắc, cực rực rỡ.

Nhưng những võ giả bình thường kia sẽ không may mắn như vậy. Vù vù, nhất đạo quang mang kinh khủng trong nháy mắt bao phủ lấy bọn họ.

“Phốc phốc phốc…”

Tức khắc, huyết nhục nổ tung không ngừng bên tai, chỉ nghe từng đạo tiếng nổ đùng vang lên. Chỉ cần là võ giả dưới cấp Võ Đế ào ào nổ tung, thậm chí còn chưa kịp kêu thảm đã thân một nơi đầu một nẻo.

Lâu Tử Mặc sắc mặt đại biến, vội vàng thi triển ra trận pháp, bao lại mọi người trên sân. Nhưng đã trễ, trận quang bao phủ, tuy là bảo vệ được tuyệt đại đa số người, nhưng chỉ trong chốc lát, cũng đã ngã xuống một hai trăm người, nhân số lập tức ít đi vài phần một.

Quỷ dị hơn là, sau khi những người đó nổ tung, tiên huyết như bị hắc động vô hình thôn phệ, chỉ để lại một mảnh bụi bay tiêu tán, mà tinh huyết và khí tức sinh mệnh trong khoảnh khắc biến mất không còn tăm tích. Nếu như mọi người không phải mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ ngã xuống, thậm chí không thể tin được rằng nơi này vừa mới ngã xuống ước chừng hơn trăm người.

Chung quanh mấy cây cột đen kịt, lúc này lập tức tràn ra từng đạo ánh sáng đỏ ngòm, như là sống lại. Con ngươi ác ma sinh động như thật phía trên, đột nhiên nở rộ huyết quang, giống như muốn từ trên trụ đá đi xuống.

Loại khí tức đó khiến người ta như lâm đại địch.

Đáng được ăn mừng là, những cây cột này rất nhanh liền lại ảm đạm xuống, nhưng lại trở thành màu đen đỏ, yêu dị vạn phần.

Long Bá Thiên cả giận nói: “Lâu Tử Mặc, xem ngươi làm chuyện tốt.”

“Câm miệng.”

Lâu Tử Mặc sắc mặt tái xanh, nhưng cũng không nói gì nữa. Việc rất nhiều võ giả ngã xuống trước đó, thật đúng là trách nhiệm của hắn. Mặc dù không có hắn xuất thủ, số người ngã xuống có thể nhiều hơn, nhưng nếu không phải hắn tùy tiện đi động vào thạch trụ trong đại trận ma khí này, những người này có lẽ đã không chết.

Nhất trác nhất ẩm, khó phân thiện ác.

“Tiểu tử, ngươi tên là gì?” Đột nhiên một giọng trầm thấp truyền đến.

Tần Trần ngẩng đầu, liền thấy Cực Kính Đan Đế đang cổ quái theo dõi hắn, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị.

Tần Trần biết mình vừa kêu lên đã để lộ bản thân, xấu hổ cười một tiếng, nói: “Kẻ ở thôn quê, danh hiệu không đủ thành đạo.”

“Hừ, vừa rồi là ngươi hô lên tiếng? Chẳng lẽ ngươi đã nhìn ra cái gì?”

Long Bá Thiên trị không được Lâu Tử Mặc, chỉ có thể trút giận lên Tần Trần, ánh sáng lạnh ngưng mắt nhìn tới, mang theo tức giận nói.

Chung quanh tất cả mọi người lạnh cả tim, thầm mặc niệm cho Tần Trần. Ánh mắt mọi người ào ào trông lại, muốn nhìn xem người vừa mở miệng rốt cuộc là ai.

Nhưng vừa nhìn, nhiều cường giả của Thiên Lôi Thành đều sửng sốt.

Quay lại truyện Võ Thần Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 2098: Nhân gian không đáng

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 20, 2025

Chương 366:: Tứ Hải người tới

Chương 929: Huyết Long điện

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 20, 2025