Chương 1970: Hắc Nô mệnh lệnh - Truyen Dich

Võ Thần Chúa Tể - Cập nhật ngày Tháng 4 19, 2025

Sơ kỳ Võ đế trong mắt lộ ra quang mang kinh sợ không gì sánh được. Hắn nhận được tin tức liền tức tốc đến nơi này, ban đầu thấy Hùng Anh, nữ nhi của Hùng Mâu phó hội trưởng đang cầu xin tha thứ, trong lòng còn mừng như điên, coi đây là cơ hội tốt để nịnh bợ Hùng Mâu phó hội trưởng.

Nhưng hiện tại, trong lòng hắn đã hoàn toàn không còn ý niệm này, chỉ còn lại sự kinh sợ tột độ. Lúc này, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là bắt Tần Trần, mang Tần Trần về thương hội để Hùng Mâu phó hội trưởng tùy ý xử trí, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Sự tàn bạo của Hùng Mâu phó hội trưởng, hắn đã quá rõ ràng.

Sở dĩ, hắn vừa ra tay chính là toàn lực, tức khắc vô số bóng roi tại trong hư không bạo quyển, hóa thành một mảnh bóng roi tầng tầng lớp lớp, bao vây Tần Trần từng tầng một. Những bóng roi này ẩn chứa quy tắc đại đạo kinh người, có khả năng phong tỏa hư không, giam cầm vạn vật.

Dù cho cường giả sơ kỳ Võ đế khác, chỉ cần không né tránh kịp, bị Đồng Điền Tiên chân bảo của hắn bao phủ, cũng đừng mong trốn thoát. Đối với điều này, hắn tự tin vô cùng.

Đáng tiếc, hôm nay hắn gặp phải Tần Trần. Đồng Điền Tiên của hắn vừa mới tế xuất đến giữa không trung, liền chậm lụt, phảng phất trước những bóng roi đó có vạn đạo vách tường vô hình ngăn trở, trở nên chậm chạp, đến nỗi nửa điểm cũng không động đậy. Gã này ngốc ở Thiên Lôi Thành hơn mười năm, dĩ nhiên không phải kẻ không hiểu biết, vừa nhìn thấy tình cảnh này lập tức biết mình đã tiến nhập quy tắc đại đạo của đối phương. Quy tắc đại đạo của đối phương có một loại khống chế đối với không gian, tức khắc kinh thanh kêu lên:

“Ngươi vậy mà cũng là một gã Võ đế…”

Hắn khó có thể tin nhìn Tần Trần. Tần Trần nhìn qua mới hơn ba mươi tuổi a, dĩ nhiên cũng là một tên Võ đế, hơn nữa còn là một tên Võ đế đáng sợ hơn bản thân. Thế nhưng câu nói này còn chưa dứt, hắn đã thấy một cái chân to đạp thẳng về phía bộ ngực hắn. Hắn rất muốn tránh né, thế nhưng không thể, coi như bây giờ hắn muốn ngã xuống cũng không làm được, bởi vì hắn đã hoàn toàn bị không gian quy tắc của Tần Trần bao quanh.

“Không gian quy tắc? Ngươi vậy mà…” Gã này hoảng sợ lên tiếng, vội vàng muốn nói gì đó, nhưng Tần Trần không đợi hắn nói xong, đã một cước đá vào ngực hắn.

“Thình thịch.” Một âm thanh vang lên. Sơ kỳ Võ đế tức khắc bị đạp bay ra ngoài, giữa không trung nổ thành một đám mưa máu, ngay cả khí tức linh hồn cũng trực tiếp bị đánh nổ tung. Nếu không phải trong hư không còn có một đoàn máu nhỏ chưa tan đi, không ai biết nơi này vừa rồi còn đứng một cường giả cấp bậc sơ kỳ Võ đế.

Chu vi, các võ giả xem trận đều hít một hơi lãnh khí, sắc mặt hoảng sợ, căn bản không có dũng khí tới gần nơi này, tất cả đều kinh hãi nhìn Tần Trần.

Thật là một cước bá đạo, thực lực thật đáng sợ. Lúc trước Tần Trần kích sát Hùng Anh, mọi người tuy giật mình, nhưng chưa cảm thấy gì đặc biệt, bởi vì Hùng Anh dù sao chỉ có tu vi trung kỳ Võ Hoàng, nhưng vừa rồi Tần Trần vậy mà một cước liền đạp bạo một tên sơ kỳ Võ đế, thực lực bực này khái quát khiến người ta biến sắc.

“Ngươi dám giết Võ đế đại nhân của Liêu Trung thương hội ta, ngươi…”

Ưng nhãn võ giả Ưng Đồ kinh sợ nhìn Tần Trần, trong con ngươi toát ra sự sợ hãi chưa từng có. Hắn biết mình đã đá phải một tấm thiết bản, trong lòng vừa kinh vừa sợ, sợ hãi sau này làm sao ăn nói với thương hội. Đáng tiếc, hắn đã không còn cơ hội ăn nói với thương hội. Tần Trần đã giết cả tên sơ kỳ Võ đế kia, sao có thể bỏ qua Ưng Đồ này, huống chi Ưng Đồ còn chứng kiến chân diện của bản thân. Tần Trần trực tiếp một chưởng vỗ ra, ầm một tiếng, Ưng Đồ thậm chí ngay cả cầu xin tha thứ cũng không kịp liền trực tiếp bị vỡ ra, hóa thành huyết vụ.

Hạ Vô Nhu ngơ ngác nhìn Tần Trần, không ngờ Tần Trần lại trực tiếp giết mấy người của Liêu Trung thương hội, trong lòng vừa lay động trước thực lực của Tần Trần, lại vừa sợ hãi.

“Nếu ta nói, sớm nên xuất thủ, lải nhải lâu như vậy.” Phó Càn Khôn ở một bên lười biếng nói: “Nếu Liêu Trung thương hội thật muốn vì chút chuyện nhỏ này tới tìm chúng ta phiền toái, trực tiếp diệt Liêu Trung thương hội này là xong.”

Phó Càn Khôn mặt khí phách nói ra, hắn cũng có cái khí phách nói như vậy. Đường đường hội trưởng Huyết Mạch Thánh Địa từng trải, nhân vật hàng đầu Thiên Vũ Đại Lục, sợ qua ai?

Hạ Vô Nhu giật mình nhìn Phó Càn Khôn, không ngờ khẩu khí của Phó Càn Khôn lại lớn đến vậy. Mà những người vây xem cũng đều hít một hơi lãnh khí, hoảng sợ nhìn Phó Càn Khôn. Mấy tên này là ai vậy, khẩu khí lớn như vậy, coi như là người từ những thế lực đỉnh cấp trong Vũ Vực đi ra, cũng không dám thuận miệng nói diệt Liêu Trung thương hội chứ? Đây chính là một phương bá chủ Thiên Lôi Thành.

Tần Trần xem thường Phó Càn Khôn, hắn và Phó Càn Khôn không giống nhau, có thể không động thủ tự nhiên lười nhác động thủ, bất quá nếu động thủ, cũng sẽ không sợ phiền phức.

“Trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi một chút.” Tần Trần mang theo Hạ Vô Nhu đám người hướng về một tửu lâu cách đó không xa. Tửu lâu này thập phần xa hoa, chứng kiến Tần Trần đám người tiến vào, chưởng quỹ vội vàng khom người tiến lên nghênh tiếp, không đợi Tần Trần phân phó, tiểu nhị kia đã tiếp dẫn Tần Trần mấy người đến một bao sương có điều kiện tốt nhất của tửu lâu.

Chưởng quỹ tửu lầu này hiển nhiên cũng chứng kiến chuyện lúc trước phát sinh, mặc kệ Tần Trần đám người là thật nộ, hay là lỗ mãng, đối mặt với loại người ngay cả Liêu Trung thương hội cũng dám động thủ, tửu lâu của bọn hắn không muốn chuốc lấy phiền toái này.

“Hạ Vô Nhu, sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi không phải ở Bách Triều chi địa sao?” Tần Trần vừa tiến vào đã bố trí một cấm chế, sau đó vội vàng hỏi han. Đây là việc hắn cấp thiết nhất muốn biết rõ ràng, vì sao Hạ Vô Nhu lại trở thành nô lệ ở Thiên Lôi Thành. Hạ Vô Nhu lại có chút sốt ruột nói: “Chuyện này sau hãy nói, Tần các chủ, các ngươi nhanh chóng vụng trộm đi thôi, các ngươi vừa rồi giết cường giả của Liêu Trung thương hội, Liêu Trung thương hội là thế lực cao cấp nhất ở Thiên Lôi Thành này, các ngươi đắc tội bọn chúng, bọn chúng chắc chắn phái cao thủ, đến lúc đó các ngươi muốn đi cũng không được.”

“Tiểu cô nương ngươi yên tâm, chúng ta nếu đã xuất thủ, dĩ nhiên là sẽ không sợ cái gì Liêu Trung thương hội kia.” Phó Càn Khôn cười rộ lên.

“Đúng vậy a, Hạ Vô Nhu, ngươi yên tâm, Liêu Trung thương hội kia nếu dám đến, Trần thiếu nhất định khiến bọn chúng quỳ trở về.” U Thiên Tuyết cũng an ủi, nụ cười ôn hòa, con gái an ủi con gái tự nhiên có một tay.

“Ngươi là… U Thiên Tuyết?” Hạ Vô Nhu lúc này mới nghe ra giọng của U Thiên Tuyết, có một ít khiếp sợ nói, nàng cảm giác khí tức trên người U Thiên Tuyết cực kỳ đáng sợ, cho nàng cảm giác giống như một vũng hồ sâu.

“Vậy mà ngươi cuối cùng cũng nhận ra ta.” U Thiên Tuyết cười rộ lên: “Nói mau đi, tại sao ngươi lại ở chỗ này, mà lại trở thành nô lệ của Liêu Trung thương hội kia.”

“Thật ra chúng ta là nghe theo mệnh lệnh của Hắc Nô đại nhân qua đây.” Hạ Vô Nhu cuối cùng cũng thả lỏng một ít tâm tình. Chứng kiến hình dạng không kiêng nể gì của Tần Trần bọn họ, mặc dù không biết vì sao bọn họ có lòng tin như vậy, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng. Nghe được lời của Hạ Vô Nhu, Tần Trần tức khắc đứng thẳng lên, “Cái gì? Các ngươi là nghe theo mệnh lệnh của Hắc Nô qua đây?”

Quay lại truyện Võ Thần Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 855: Ma giáo người tới

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 20, 2025

Chương 2023: Tiểu thế giới

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 20, 2025

Chương 292:: Côn Luân phá quan