Chương 702: Bán Thánh phân thân - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 4 18, 2025

Tề Hoành lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay hợp lại trước ngực, nơi mi tâm hiện ra một cái Thần Võ Ấn Ký.

Thần Võ Ấn Ký không ngừng xoay tròn, một đoàn quang hoa màu trắng thần thánh phát ra, bao phủ lấy thân thể hắn, bắt đầu toàn lực xua tan tử vong tà khí.

Tử vong tà khí ẩn chứa trong viên đan dược dù sao cũng có hạn, Tề Hoành điều động Bán Thánh Chi Quang, vậy mà dần dần áp chế được tử vong tà khí trong cơ thể.

“Bán Thánh tu vi, vậy mà cường đại đến thế.” Sắc mặt Trương Nhược Trần biến đổi.

Tử vong tà khí trong viên đan dược, đủ để khiến mười gã tu sĩ Ngư Long đệ cửu biến chết oan chết uổng trong nháy mắt. Nhưng Tề Hoành lại cường đại đến đáng sợ, vậy mà chậm rãi bức cỗ tà khí này ra ngoài.

Phải thừa dịp Tề Hoành còn chưa hoàn toàn bức tử vong tà khí ra khỏi thân thể, nhất định phải giết hắn.

“Kiếm Nhất.”

Trương Nhược Trần cầm Kim Xà Thánh Kiếm trong tay, thân thể cùng kiếm hòa làm một thể, hóa thành một đạo ánh sáng toa màu vàng, toàn lực đâm một kiếm về phía Tề Hoành.

“Lâm Nhạc, ngươi không khỏi quá coi thường Bán Thánh rồi. Chỉ bằng chút tu vi không đáng kể của ngươi, một sợi tóc của Bán Thánh cũng có thể chém giết ngươi.” Tề Hoành không hề động miệng, mà dùng tinh thần lực phát ra thanh âm, vang vọng khắp không gian xung quanh.

“Uyên Linh, chém tiểu tử kia.”

Ngay lúc này, từ Thần Võ Ấn Ký nơi mi tâm Tề Hoành, bay ra một thanh Thánh Kiếm màu trắng, nghênh đón Trương Nhược Trần.

Thánh Kiếm màu trắng, tên là “Uyên Linh”, là bản mệnh chi kiếm của Tề Hoành, đi theo hắn đã 160 năm.

Tề Hoành rót vào Uyên Linh Thánh Kiếm đại lượng thánh khí. Chỉ cần cỗ thánh khí này chưa hao hết, Kiếm Linh của Thánh Kiếm liền có thể tự chủ phát động công kích đối với địch nhân.

“Bành!”

Uyên Linh Thánh Kiếm tản mát ra kiếm quang chói mắt, huy kiếm một trảm, bổ ra một đạo kiếm khí dài đến mấy chục mét, đánh Trương Nhược Trần bay ra ngoài.

Chỉ là một thanh Thánh Kiếm có được lực công kích, đã vượt xa tu sĩ Ngư Long đệ cửu biến, có được lực lượng giết chết Trương Nhược Trần.

Kiếm Linh vang lên thanh âm, “Tiểu bối, đón thêm một kiếm của bản tọa.”

“Vù vù!”

Hơn ba trăm đạo kiếm khí đồng thời từ Uyên Linh Thánh Kiếm dũng mãnh tiến ra, hình thành một mảnh phong bạo kiếm khí gào thét, bay về phía Trương Nhược Trần. Kiếm khí hỗn loạn đó lưu lại trên mặt đất những vết kiếm chằng chịt, như muốn san bằng cả ngọn núi nhỏ.

Ở trung tâm phong bạo kiếm khí, Uyên Linh Thánh Kiếm trở nên dài hơn ba mươi thước, rộng như cánh cửa, mang theo một cỗ lực lượng Diệt Thiên Diệt Địa.

Đó là một cỗ lực lượng kinh khủng tương đương, có thể so sánh với lực lượng Thiên Ma Thủ của Âu Dương Hoàn Thanh.

Trương Nhược Trần lập tức đánh ra Càn Khôn Thần Mộc Đồ, hóa thành một bức đồ quyển to lớn, muốn thu Uyên Linh Thánh Kiếm vào.

Uyên Linh Thánh Kiếm trí tuệ cực cao, cảm nhận được cỗ hấp lực trên Càn Khôn Thần Mộc Đồ, lập tức phóng lên tận trời, bỏ chạy thật xa, không hề liều mạng chính diện với Càn Khôn Thần Mộc Đồ.

Lập tức, một thanh âm lạnh nhạt trầm xuống vang lên, cười nói: “Hảo tiểu tử, trên người ngươi thế mà còn có một trọng bảo, đã như vậy bản tọa liền thu nhận!”

Tề Hoành vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất, thế nhưng một đạo bóng dáng nửa trong suốt từ trên người hắn thoát ly xuống, trực tiếp đứng lên, bước ra một bước về phía trước, ngưng tụ thành một người giống Tề Hoành như đúc.

Tựa như linh hồn xuất khiếu.

“Bán Thánh phân thân.”

Sắc mặt Trương Nhược Trần biến đổi, không chút do dự, lập tức triển khai Long Dực trên lưng, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy về phía xa.

Bán Thánh phân thân có một bộ phận lực lượng của Bán Thánh, không phải thứ mà Trương Nhược Trần hiện tại có thể chiến thắng.

Dù Lưu Tinh Ẩn Thân Y bị Tề Hoành cướp đi, nhưng chỉ cần Trương Nhược Trần có thể giữ được tính mạng, sau này tự nhiên còn có cơ hội đoạt lại nó.

“Tiểu tử này chẳng lẽ là người của Thần Long Bán Nhân tộc?”

Trông thấy Trương Nhược Trần triển khai một đôi Long Dực trên lưng, phân thân Tề Hoành lộ ra vẻ nghi ngờ.

Sau đó, hắn duỗi cánh tay ra, thu Uyên Linh Thánh Kiếm vào tay, cấp tốc đuổi theo Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy phân thân Tề Hoành càng đuổi càng gần.

Hai người một đuổi một chạy.

Giữa đường, bọn hắn giao chiến qua bốn lần, mỗi lần Trương Nhược Trần đều hiểm càng thêm hiểm mà bỏ chạy.

“Trương Nhược Trần, tình huống rất không ổn. Hiện tại chúng ta vẫn chỉ đối mặt một bộ phân thân mà đã bị đuổi giết đến mức trời không đường, đất không cửa. Nếu Tề Hoành bản tôn đem tử vong tà khí hoàn toàn bức ra khỏi cơ thể, cũng đuổi theo, chẳng phải chúng ta càng không có đường sống?” Tiểu Hắc nói.

Nó đã sớm chui ra từ trong tay áo Trương Nhược Trần, đứng trên vai hắn, không ngừng khắc họa trận pháp Minh Văn, đánh về phía phương hướng sau lưng, cản trở tốc độ của phân thân Tề Hoành.

“Thời cơ chưa thành thục, chờ đến thời cơ thành thục, ta sẽ sử dụng lực lượng không gian, đánh đạo phân thân kia vào không gian hư vô.” Trương Nhược Trần cắn chặt răng, ánh mắt lộ ra hàn quang.

Không còn cách nào, với tu vi hiện tại, hắn chỉ có thể vận dụng thời gian và lực lượng không gian, mới có cơ hội đối phó Bán Thánh phân thân.

Để tránh thân phận bại lộ, Trương Nhược Trần chỉ có một lần cơ hội xuất thủ, cho nên nhất định phải hết sức thận trọng.

Đại khái, chạy trốn hai ngàn dặm.

Trương Nhược Trần xâm nhập một mảnh địa vực tương đối kỳ dị. Trên mặt đất là bùn đất màu đen, không có một ngọn cỏ. Hơn nữa, vô luận là bầu trời hay lòng đất, thế mà hoàn toàn không có Thiên Địa linh khí.

Điều đó có nghĩa là, một khi xông vào, chân khí trong cơ thể tu sĩ sẽ không ngừng tiêu hao. Hơn nữa, không thể hấp thu Thiên Địa linh khí để bù đắp tiêu hao cho thân thể, tu sĩ sẽ chỉ trở nên càng ngày càng suy yếu.

Quỷ dị như vậy, Trương Nhược Trần còn là lần đầu tiên gặp được.

Trong Trụy Thần Sơn Mạch, có rất nhiều cổ lão di tích và cấm địa, trong đó một vài địa vực, dù là Thánh giả xông vào cũng sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.

Giờ phút này, địa vực mà Trương Nhược Trần xâm nhập rất có thể là một di tích.

Tiểu Hắc từ trên vai Trương Nhược Trần nhảy xuống, rơi xuống mặt đất, dùng mũi ngửi ngửi.

Trong bùn đất, nó ngửi thấy một mùi máu tanh, nói: “Khí tức thật cổ xưa, hẳn là nơi này là một Trung Cổ di tích?”

Trương Nhược Trần dừng bước, không dám tiếp tục lao về phía trước, thi triển Thiên Nhãn, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Ngoài trăm trượng, một mảnh vân khí màu đen dâng lên từ lòng đất. Hình thái đám mây tựa như một đám Lệ Quỷ giương nanh múa vuốt, ẩn chứa âm khí cường đại, ngăn cản cả quang mang Thiên Nhãn.

“Ta cảm giác nơi này bồi hồi một cỗ khí tức giết người, một khi xông vào, rất có thể sẽ chết không có chỗ chôn.” Sắc mặt Trương Nhược Trần tương đối ngưng trọng, phát giác được tương đối nguy hiểm.

Trương Nhược Trần đang muốn lui lại, nhưng vừa mới xoay người, liền phát hiện phân thân Tề Hoành từ phía sau đuổi theo, lơ lửng cách mặt đất mấy trượng.

Phân thân Tề Hoành cười lạnh, ở trên cao nhìn xuống nói: “Lâm Nhạc, giao bức đồ quyển lúc trước ra đây, bản tọa có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.”

Trương Nhược Trần cố ý biểu hiện ra vẻ rất nhẹ nhàng, cười nói: “Thật sao? Chẳng phải còn phải đa tạ tiền bối tha ta không chết?”

“Đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”

Ánh mắt Tề Hoành trầm xuống, giơ bàn tay lên, điều động một cỗ thánh khí, nhanh chóng vỗ một chưởng xuống phía dưới.

“Khai Vân Chưởng.”

Khai Vân Chưởng vốn là một loại võ kỹ Quỷ cấp tương đối lợi hại, do Bán Thánh phân thân thi triển ra, uy lực tự nhiên lợi hại hơn nhiều so với tu sĩ Ngư Long Cảnh thi triển.

Trương Nhược Trần thi triển Kiếm Nhị, phóng lên tận trời, kịch liệt va chạm với Khai Vân Chưởng.

Chưởng lực mạnh mẽ, dù là Kiếm Nhị cũng khó có thể xông phá.

Cuối cùng, chưởng ấn to lớn đánh Trương Nhược Trần bay ra ngoài, bay đến bên ngoài trăm trượng, rơi vào chỗ sâu của Trung Cổ di tích kia.

Một tay Trương Nhược Trần chống đất, tay còn lại nắm chặt chuôi kiếm, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng, nhưng ý chí trong lòng lại tương đối kiên định.

Âm thầm, hắn phóng thích Không Gian lĩnh vực ra ngoài, bao trùm không gian phương viên mười dặm.

Phân thân Tề Hoành cũng không muốn lập tức giết chết Trương Nhược Trần, mà muốn bắt sống hắn, sử dụng bí thuật sưu hồn, tìm kiếm một vài thứ từ trong trí nhớ của hắn.

Chính vì hắn ôm tâm tính như vậy, mới cho Trương Nhược Trần cơ hội sống sót.

“Tiểu bối, ngươi còn muốn giãy giụa vùng vẫy? Nói thật cho ngươi biết, bản tôn ta đã bức cỗ tà khí kia triệt để ra khỏi thân thể, đang hướng phương hướng này chạy đến. Ngươi cho rằng còn cần thiết phải tiếp tục phản kháng?”

Phân thân Tề Hoành rơi xuống mặt đất, đi đến trước người Trương Nhược Trần, cười lạnh một tiếng. Hắn tựa như một vị thẩm phán, nhấc Uyên Linh Thánh Kiếm lên, đâm về khí hải nơi mi tâm Trương Nhược Trần.

Trên mặt Trương Nhược Trần cũng lộ ra một nụ cười quỷ dị, sau đó ngón tay hướng về phía trước một điểm.

“Hoa —— ”

Ngay lúc đó, không gian trước người Trương Nhược Trần mãnh liệt vặn vẹo.

Uyên Linh Thánh Kiếm rõ ràng là đâm về phía Trương Nhược Trần, đột nhiên lại đảo ngược một trăm tám mươi độ, vậy mà đâm về phía phân thân Tề Hoành.

Phân thân Tề Hoành lộ ra vẻ kinh ngạc, chưa từng thấy qua chuyện quỷ dị như vậy, thế là không chút suy nghĩ lập tức lui về phía sau.

Trương Nhược Trần lại trước một bước thi triển “Không gian sụp đổ”, khiến không gian sau lưng phân thân Tề Hoành vỡ tan, hóa thành một khoảng trống hư vô to lớn đường kính 10 trượng.

“Oanh!”

Không gian vỡ vụn tựa như nhãn bão, truyền ra một cỗ sức cắn nuốt cường đại, hình thành một cái Năng Lượng Tuyền Qua khổng lồ, cuốn phân thân Tề Hoành và Uyên Linh Thánh Kiếm đồng thời vào.

“Ngươi đây là… Không gian chi… Lực…”

Vào giây phút cuối cùng, phân thân Tề Hoành rốt cục tỉnh ngộ lại. Hắn trừng lớn hai mắt, tựa như nhìn một con quỷ hồn mà nhìn Trương Nhược Trần.

“Xoẹt!”

Một lát sau, phân thân Tề Hoành và Uyên Linh Thánh Kiếm đồng thời bị không gian phá nát xé rách thành mảnh vỡ.

Lực lượng không gian có thể hủy diệt hết thảy vật chất.

Ngay tại sát na phân thân Tề Hoành và Uyên Linh Thánh Kiếm phá toái, Tề Hoành bản tôn ở ngoài tám trăm dặm như bị một chiêu trọng quyền đánh trúng, yết hầu ngòn ngọt, khóe miệng chảy ra một tia Thánh Huyết.

“Chuyện gì xảy ra? Chỉ là một Lâm Nhạc, lại có thể tiêu diệt phân thân của ta, phá hủy bản mệnh chi kiếm của ta? Đến cùng chuyện gì xảy ra?”

Dưới tình huống bình thường, bản tôn đều có thể cảm giác được hết thảy những gì phân thân trải qua.

Trừ phi phân thân bị giết chết trong nháy mắt, mới không kịp truyền tin tức về cho bản tôn.

Vô luận là phân thân hay bản mệnh chi kiếm, một khi bị hủy diệt sẽ gây ra tổn thương to lớn cho Tề Hoành. Mức độ tổn thương này dù phục dụng linh đan diệu dược cũng phải tốn ít nhất một năm thời gian mới có thể triệt để khôi phục.

Tề Hoành vô cùng tức giận, bay về phía trước với tốc độ nhanh hơn.

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 1981: Một cái

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 19, 2025

Chương 249:: Khung Không Thương Hải

Chương 812: Gặp lại tà tăng

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 19, 2025