Chương 1459: Không biết liêm sỉ - Truyen Dich
Võ Thần Chúa Tể - Cập nhật ngày Tháng 4 17, 2025
Tiểu Nghĩ cùng Tiểu Hỏa mang theo nhiều Phệ Khí Nghĩ và Hỏa Luyện Trùng như vậy cùng nhau tìm kiếm, Tần Trần lập tức thở phào một cái.
Có những gia hỏa này, tương đương với có thêm ngàn vạn giúp đỡ, ở chỗ này tìm người, nhất định dễ dàng hơn nhiều.
Đúng rồi, Tầm Linh Trùng đâu?
Tần Trần lại nghĩ tới Tầm Linh Trùng, hắn nhớ trong hồ lô kỳ dị linh trùng, trừ Phệ Khí Nghĩ và Hỏa Luyện Trùng ra, còn có một con Tầm Linh Trùng.
Tầm Linh Trùng là một loại kỳ dị linh trùng còn đặc thù hơn cả Phệ Khí Nghĩ và Hỏa Luyện Trùng, hơn nữa còn hành động đơn độc, rất ít khi xuất hiện một đám Tầm Linh Trùng, bất kỳ một con Tầm Linh Trùng nào đều cực hi hữu và hiếm thấy.
Chỉ là Tầm Linh Trùng thích hợp tìm kiếm linh vật và bảo vật trong thiên địa, sức chiến đấu lại không cao, vì vậy Tần Trần luôn luôn không thả Tầm Linh Trùng ra ngoài khi ngăn cản lôi kiếp.
Sở dĩ, Tầm Linh Trùng hẳn là không có biến dị. Nghĩ đến đây, Tần Trần lập tức lấy ra hồ lô màu đen, phóng thích Tầm Linh Trùng. Chỉ thấy Tầm Linh Trùng này không giống Tiểu Nghĩ hay Tiểu Hỏa trên thân quanh quẩn lôi điện lộng lẫy, nhưng toàn thân quấn quanh một tia sợi tơ hắc sắc, hết sức quỷ dị.
Hơn nữa, lúc này Tầm Linh Trùng dường như đang say giấc nồng, theo hô hấp của nó, sợi tơ hắc sắc trên thân một sáng một tối lập lòe, cho người ta một loại khí tức tà ý.
“Di, khí tức trên thân trùng tử này, vì sao cho thuộc hạ một loại khí tức trùng thú bản thổ của Dị Ma đại lục?” Khô Lâu đà chủ ở một bên đột nhiên kinh ngạc nói.
Một tia khí tức hắc sắc này chính là do Tầm Linh Trùng thu nhận lực lượng quỷ dị của Dị Ma đại lục mà dần dần phát sinh lột xác.
Không chỉ Tầm Linh Trùng, Phệ Khí Nghĩ và Hỏa Luyện Trùng trước đó cũng dễ nhận thấy đã phát sinh một ít lột xác, chỉ là vì chúng trải qua lôi kiếp nên không rõ ràng như vậy, còn Tầm Linh Trùng thì lập tức lộ ra hết sức bắt mắt.
Tần Trần như có điều suy nghĩ.
Chuyện này, phải có hai khả năng. Thứ nhất, căn cứ vào lai lịch của những kỳ dị linh trùng này, Phệ Khí Nghĩ, Hỏa Luyện Trùng và Tầm Linh Trùng vốn là kết quả của Dị Ma đại lục, bị một cường giả Dị Ma đại lục mang tới Thiên Vũ Đại Lục, sau đó đặt ở Hắc Tử đầm lầy.
Chỉ là về sau bị Hắc Nô phát giác, rồi bị bản thân ta lấy được mà thôi.
Đồng thời còn có khả năng thứ hai, đó là khí tức quỷ dị của Dị Ma đại lục hết sức thích hợp cho kỳ dị linh trùng sinh trưởng, điều này có thể thấy được từ việc nơi này có nhiều trùng thú như vậy.
Phệ Khí Nghĩ, Hỏa Luyện Trùng và Tầm Linh Trùng vốn là kỳ dị linh trùng của Thiên Vũ Đại Lục, sau đó bị khí tức quỷ dị ở đây kích hoạt, phát sinh biến dị.
Điều này cũng không phải là không thể.
Trong khi Tần Trần cùng Khô Lâu đà chủ ở chỗ này nghiên cứu, rất nhiều Phệ Khí Nghĩ và Hỏa Luyện Trùng đã phân tán đến bốn phương tám hướng.
Tiểu Nghĩ và Tiểu Hỏa có tốc độ nhanh nhất, ở trước đội ngũ nhất, phân biệt hướng hai mục tiêu tìm kiếm.
“Lão đại thật vất vả mới thả chúng ta ra, ta phải cố gắng làm việc, tìm được tẩu tử, nếu không sau này lão đại sẽ không cho chúng ta đi ra nữa.”
Tiểu Nghĩ vùi đầu bay vút, khắp nơi cảm nhận khí tức.
“Di, phụ cận đây giống như có khí tức của đại tẩu.”
Tiểu Nghĩ bay ra ngoài đại khái hai nghìn dặm thì mũi đột nhiên động đậy, dường như ngửi thấy một cổ vị đạo quen thuộc.
“Ở phương hướng nào đây?”
Khi nó chú ý tìm kiếm, đột nhiên –
Oanh, mặt đất nổ tung, một đầu quái vật giống Ngạc Ngư lao tới, mở ra miệng to như chậu máu, trong nháy mắt nuốt Phệ Khí Nghĩ vào.
Quái vật Ngạc Ngư này nuốt Phệ Khí Nghĩ xong thì lộ ra vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn, lắc thân thể, vừa chuẩn bị chui xuống đất lần nữa, nhưng đột nhiên, sắc mặt nó đại biến, thống khổ lăn lộn dưới đất.
Rầm rầm rầm!
Nó thống khổ đập thân thể xuống mặt đất, trên thân toát ra từng đạo khí tức hắc sắc, đồng thời hơi thở này càng ngày càng yếu.
Thình thịch!
Cuối cùng, nó ầm ầm nổ tung, bụng dưới xuất hiện một cái động lớn, Phệ Khí Nghĩ từ bên trong sưu bay ra ngoài.
“Mẹ, dám nuốt Tiểu Nghĩ lão đại ngươi, cũng không nhìn lại thực lực của mình, phì phì phì, bẩn chết, ác tâm chết ta.”
Tiểu Nghĩ xem thường liếc nhìn Ngạc Ngư, khí huyết trên thân Ngạc Ngư tiêu tán hết, trở nên khô quắt, còn khí tức trên thân Tiểu Nghĩ lại nồng nặc hơn một phần, giáp xác bộc phát đen kịt, lộng lẫy.
Ầm!
Lúc này nó nghe thấy tiếng sấm mơ hồ truyền đến từ nơi xa.
“Khí tức đại tẩu giống như ở chỗ này.”
Phệ Khí Nghĩ sưu một cái bay qua.
Chiếu vào tầm mắt của nó là một vùng thung lũng, trong sơn cốc, ba tên Võ Hoàng đang bao quanh một nữ tử mặc áo trắng, hai người trong số đó đang giao chiến với bạch y nữ tử, trên mặt lộ ra nụ cười dâm tà.
“Hắc hắc hắc, vị mỹ nữ này, ngươi chỉ cần bồi ba người chúng ta chơi thật tốt một chút, cũng không tổn thất gì, cớ sao mà không làm?”
“Cạc cạc cạc, không sai, hai huynh đệ chúng ta coi như là cái thế thiên kiêu, ngô, vị này còn là trưởng lão Cổ Phương Giáo chúng ta, sau này nhất định thành tựu Võ Đế, có thể săn sóc chúng ta, đó là hân hạnh của các hạ.”
Ùng ùng!
Hai người cường thế xuất thủ, khí tức trên thân đáng sợ đến cực điểm, lại đều là bát giai trung kỳ đỉnh phong Võ Hoàng, chân nguyên giống như đại dương trút xuống, U Thiên Tuyết cầm lợi kiếm trong tay, quanh thân quanh quẩn khí tức hàn băng, sắc mặt tái xanh, tận lực ngăn cản.
Mà ở phía sau hai người, một người đàn ông trung niên mặt ưng chí đứng ở đó, sắc mặt âm lãnh, khí tức trên thân cực kỳ khủng bố, đúng là một tên bát giai hậu kỳ Võ Hoàng.
Lúc này, hắn đang nhìn U Thiên Tuyết, trong ánh mắt toát ra ánh mắt cuồng nhiệt.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử hoàn mỹ như vậy, như Tiên Tử Vân Trung, khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng không nhịn được muốn che chở đối phương.
“Cô nương, ngươi cứ theo chúng ta đi, bản tọa cũng không phải không hiểu thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần ngươi đi theo bản tọa, sau này ăn ngon mặc đẹp, cái gì cần đều có.” Trung niên ưng chí mở miệng nói, ánh mắt nồng nhiệt.
U Thiên Tuyết sắc mặt tái xanh, phi một tiếng, lạnh giọng nói: “Ta khuyên các ngươi vẫn là buông tha, ta là đệ tử Chấp Pháp Điện, các ngươi dám động thủ với ta, chẳng lẽ không sợ trừng phạt của Chấp Pháp Điện sao?”
Nam tử ưng chí khí sắc u ám, cười gằn nói: “Chấp Pháp Điện, nơi này hẻo lánh như vậy, những cường giả cấp cao nhất của Chấp Pháp Điện hẳn là đều đi chỗ sâu rồi, sao lại ở tại chỗ này?”
“Hắc hắc, trưởng lão nói phải, đến lúc đó giết nàng, có ai biết là chúng ta động thủ.”
“Hừ, những đệ tử Chấp Pháp Điện đó, mỗi người đều không coi ai ra gì, cao cao tại thượng, hắc hắc, bổn hoàng chơi đùa nữ nhân rất nhiều, vẫn là lần đầu tiên đùa Chấp Pháp Điện người, không biết tư vị thế nào.”
U Thiên Tuyết tức đến run: “Không biết liêm sỉ!”
“Hắc hắc hắc, chính là bộ dáng tức giận này, bổn hoàng rất ưa thích, sách sách, không biết khi bị bổn hoàng chinh phục thì lại là phong quang bực nào.”
Những người này ô ngôn uế ngữ, liên tục khiêu khích U Thiên Tuyết, hiển nhiên là muốn khiến nàng lòng rối như tơ vò. U Thiên Tuyết không nói thân phận Chấp Pháp Điện còn tốt, chứ đã nói là Chấp Pháp Điện, ba người này há lại để cho nàng rời khỏi?