Chương 117: Cá lớn sa lưới - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 4 16, 2025

117. Chương 117: Cá lớn sa lưới

Lôi điện từ đâu tới?

Trong lòng sát thủ kia kinh hãi, lập tức muốn rút lui.

“Bành!”

Trương Nhược Trần dẫn theo Thiểm Hồn Kiếm, đánh vỡ vách tường, tốc độ nhanh nhất xuất thủ, một kiếm đâm về mi tâm sát thủ kia.

Hắn mặc áo đen, nghe được âm thanh xé gió, không ngừng lùi lại, tốc độ còn nhanh hơn Trương Nhược Trần một phần, tránh thoát tất sát một kiếm.

“Bạch!”

Trương Nhược Trần vung cánh tay, chém qua cổ sát thủ kia, xoạt một tiếng, chém mất một mảnh vạt áo màu đen.

Sát thủ kia sờ lên cổ, phát hiện đầu vẫn còn trên cổ, mới thở phào nhẹ nhõm: “Không hổ là tân sinh thứ nhất, thật sự có tài. Có thể nói cho ta biết, vừa rồi lôi điện là chuyện gì xảy ra?”

Trương Nhược Trần biết hắn đang trì hoãn thời gian, muốn chờ sát thủ ở xa bắn giết mình, vì vậy tiếp tục xuất kiếm, nói: “Xuống Địa ngục hỏi Diêm Vương gia đi!”

“Hừ! Chỉ là một tân sinh Huyền Cực Cảnh hậu kỳ, còn muốn giết cường giả Huyền Cực Cảnh đại viên mãn? Ngươi quá cuồng vọng!”

Ánh mắt sát thủ kia lộ ra hàn quang, từ trong tay áo, rút ra một thanh kiếm cực nhỏ.

Tụ Trung Ngư Tràng Kiếm.

“Bạch!”

Kiếm quang chớp động, kiếm khí giống như bạch hồng, đâm về trái tim Trương Nhược Trần.

Tốc độ của hắn đạt tới mỗi giây năm mươi mét, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, cơ hồ trong nháy mắt, liền đâm đến vị trí trái tim Trương Nhược Trần.

Ngay tại lúc hắn cho rằng nhất định có thể giết chết Trương Nhược Trần, đột nhiên, không gian trước người Trương Nhược Trần phát sinh vặn vẹo. Kiếm của hắn lại đâm trật, xuyên qua dưới nách Trương Nhược Trần.

“Tại sao có thể như vậy? Không!”

Sát thủ kia hoảng sợ tới cực điểm.

Đối với hai cao thủ Võ Đạo đang giao thủ mà nói, không thể có bất kỳ sai lầm nào. Một chút sai lầm, chính là một con đường chết.

“Phốc phốc!”

Trương Nhược Trần đâm vào hai mắt cá chân sát thủ kia, đánh gãy gân chân của hắn.

Ngay sau đó, thân thể uốn éo, Trương Nhược Trần đến sau lưng sát thủ kia, hai ngón tay cùng một chỗ, điểm hướng Thiên Tâm mạch trong sống lưng hắn.

“Ba!”

Thiên Tâm mạch đứt gãy, tu vi bị phế.

Sát thủ áo đen kia ngã xuống đất!

Trương Nhược Trần không kịp xem tướng mạo sát thủ áo đen kia, dẫn theo Thiểm Hồn Kiếm, nhảy xuống lầu các, một bước một trượng hướng về phía sát thủ khác ngoài bốn mươi thước chạy gấp tới.

Sát thủ kia ẩn thân trong lá cây của một viên sắt tùng đại thụ, nhìn thấy Trương Nhược Trần rút kiếm vọt tới, trong lòng nàng kinh hãi.

“Hắn làm sao phát hiện ra chỗ ẩn thân của ta?”

Nữ sát thủ từ phía sau lưng rút ra hai cây lục sắc Ngâm độc trường tiễn, đồng thời đặt lên trên dây cung, kéo trường cung màu đen thành trăng tròn.

Nàng đối với tiễn pháp của mình mười phần tự tin, khoảng cách bốn mươi mét, dù là võ giả Huyền Cực Cảnh đại viên mãn, cũng không thể trốn được tiễn của nàng.

“Meo!”

Đúng lúc này, nàng nghe được sau lưng truyền đến một tiếng mèo kêu.

Một đạo hắc ảnh, nhanh chóng hiện lên trước mắt nàng.

Bóng đen kia, duỗi ra một móng vuốt sắc bén, vung lên trên cổ tay nàng.

“Phốc phốc!”

Tay phải nữ sát thủ bị móng vuốt cắt đứt, từ trên cây rơi xuống.

Máu tươi ửng đỏ tuôn ra từ cổ tay, nhuộm đỏ áo bào màu đen trên người nàng.

Một cỗ đau nhức kịch liệt từ cổ tay truyền đến, khiến nữ sát thủ kia phát ra một tiếng buồn bực.

“Oanh!”

Phía dưới, Trương Nhược Trần huy kiếm một trảm, thân cây sắt tùng đại thụ bị chém đứt, ầm vang ngã xuống.

Nữ sát thủ từ trên cây cao hơn hai mươi mét rơi xuống, ngã ầm ầm trên mặt đất, vừa định đào tẩu, lại phát hiện một thanh kiếm mang theo hàn quang chỉ vào đỉnh đầu nàng.

“Còn muốn trốn sao?”

Trương Nhược Trần dùng kiếm hất mạng che mặt trên mặt nữ sát thủ kia xuống, lộ ra một gương mặt có chút tịnh lệ.

“Lại là ngươi?” Trương Nhược Trần hơi kinh ngạc.

Nữ sát thủ kia, chính là Hoa Liên, tân sinh thứ nhất của Tây Viện sáu năm trước.

Hoa Liên cắn chặt hàm răng, lộ ra một tia cười lạnh, liếc nhìn Tiểu Hắc cách đó không xa, mười phần không cam tâm, nói: “Không ngờ ngươi còn nuôi một Man thú cường đại, chúng ta tính sai!”

“Ai là Man thú? Bản hoàng uy chấn thiên hạ thời điểm, lão tổ tông ngươi còn chưa xuất sinh.” Tiểu Hắc mười phần không vui nói.

Trương Nhược Trần nói: “Nói cho ta biết, trong Tây Viện còn có ai là sát thủ của Địa Phủ Môn?”

“Trương Nhược Trần, ngươi quá coi thường ta!” Trên mặt Hoa Liên lộ ra một vòng nụ cười quỷ dị.

“Oanh!”

Dưới chân Hoa Liên, hình thành một tòa Huyết trận đường kính năm mét, tản mát ra huyết quang chói mắt, đánh Trương Nhược Trần và Tiểu Hắc bay ra ngoài.

“Đi chết đi!”

Hoa Liên rút ra một thanh tế kiếm từ trong tay áo, nhanh như điện chớp, đâm về mi tâm Trương Nhược Trần.

Quá nhanh.

Trương Nhược Trần cơ hồ không thấy rõ chiêu thức xuất thủ của nàng.

“Nguy rồi, khinh địch. Hoa Liên là tân sinh thứ nhất sáu năm trước, tu vi khẳng định mười phần thâm hậu, coi như không phải võ giả Huyền Bảng, đoán chừng cũng không yếu hơn võ giả Huyền Bảng bao nhiêu.”

Trương Nhược Trần vội vàng vận chuyển chân khí trong cơ thể, chuẩn bị thi triển lại lực lượng không gian vặn vẹo.

“Phốc!”

Một tiếng mũi kiếm vào thịt vang lên.

Bước chân Hoa Liên đột nhiên dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần phía trước, toàn thân run lên, ngã thẳng xuống đất.

Hoàng Yên Trần đứng sau lưng Hoa Liên, thu hồi kiếm đẫm máu, hừ lạnh một tiếng: “Sát thủ Địa Phủ Môn càng ngày càng hung hăng ngang ngược, dám đến Long Võ Điện giết người.”

Trương Nhược Trần nhìn về phía Hoa Liên trên đất, vừa rồi Hoàng Yên Trần một kiếm kia mười phần chính xác, từ phía sau lưng đâm xuyên qua trái tim Hoa Liên.

Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm Hoàng Yên Trần, nói: “Ngươi vì sao muốn giết nàng?”

Hoàng Yên Trần hơi nhíu mày, mười phần không vui nói: “Nếu ta không giết nàng, người chết bây giờ là ngươi. Ngươi trốn được một kiếm vừa rồi của nàng sao?”

Trương Nhược Trần nói: “Ngươi vừa rồi hoàn toàn có thể đánh gãy Thiên Tâm mạch của nàng, phế đi tu vi của nàng, vì sao nhất định phải giết nàng. Lưu nàng lại, có lẽ có thể hỏi ra được gì đó từ miệng nàng.”

Hoàng Yên Trần cười nói: “Ngươi quá ngây thơ rồi, lại muốn hỏi được đồ vật từ miệng sát thủ Địa Phủ Môn?”

“Bạch!”

Hoàng Yên Trần thu hồi kiếm, xoay người rời đi.

Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm bóng lưng Hoàng Yên Trần, trong mắt mười phần nghi hoặc, “Nàng có phải là sát thủ Địa Phủ Môn hay không?”

“Đang suy nghĩ gì?”

Đoan Mộc Tinh Linh đứng bên cạnh Trương Nhược Trần, nhìn theo ánh mắt Trương Nhược Trần, nhìn chằm chằm bóng lưng xinh đẹp của Hoàng Yên Trần, kinh ngạc nói: “Ngươi sẽ không nghi ngờ Trần tỷ cũng là sát thủ Địa Phủ Môn chứ?”

Trương Nhược Trần nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Chẳng qua là cảm thấy thật trùng hợp!”

“Hoàn toàn chính xác rất khéo.”

Đoan Mộc Tinh Linh gật đầu, nói: “Bất quá, ngươi không cần phải nghi ngờ nàng, nàng tuyệt đối không thể là sát thủ Địa Phủ Môn.”

“Vì sao?” Trương Nhược Trần nói.

Đoan Mộc Tinh Linh nói: “Đầu tiên, sát thủ Địa Phủ Môn chủ yếu hoạt động ở Lĩnh Tây Cửu Quận, mà Trần tỷ không phải là người Lĩnh Tây Cửu Quận. Tiếp theo, sát thủ giết người, chủ yếu là vì tài. Nhưng, Trần tỷ căn bản không thiếu tiền, cũng không thiếu tài nguyên tu luyện. Ngươi biết Trần tỷ còn có thân phận nào khác không?”

Trương Nhược Trần hỏi: “Thân phận gì?”

“Nàng là quận chúa được Thiên Thủy Quận Vương yêu thích nhất. Chắc ngươi nghe qua Thiên Thủy Quận Quốc rồi chứ?” Đoan Mộc Tinh Linh nói.

Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, nói: “Biết. Thật không ngờ, nàng lại có thân phận cao quý như vậy.”

Thiên Thủy Quận Quốc là một thượng đẳng Quận Quốc, không thuộc Lĩnh Tây Cửu Quận, nhưng lại cách rất gần.

Cương thổ Lĩnh Tây Cửu Quận cộng lại, cũng không bằng một phần tư cương thổ Thiên Thủy Quận Quốc.

Đông bộ Vân Võ Quận Quốc giáp giới Thiên Thủy Quận Quốc, theo một ý nghĩa nào đó, Vân Võ Quận Quốc thậm chí phụ thuộc vào Thiên Thủy Quận Quốc.

Hàng năm Vân Võ Quận Quốc đều đưa cống phẩm lớn đến Thiên Thủy Quận Quốc, để cầu được che chở, nếu không, Tứ Phương Quận Quốc đã chiếm đoạt Vân Võ Quận Quốc.

Nếu Hoàng Yên Trần là quận chúa Thiên Thủy Quận Quốc, vậy loại bỏ khả năng nàng là sát thủ Địa Phủ Môn.

“Hoàng sư tỷ tính tình quá táo bạo, không giống quận chúa.” Trương Nhược Trần lắc đầu.

“Trần tỷ tính cách thẳng, không hiểu ngụy trang, nếu ngươi tiếp xúc lâu, sẽ phát hiện nàng là người tốt.” Đoan Mộc Tinh Linh cười nói.

Trương Nhược Trần trở về chữ ‘Huyền’ hàng thứ nhất, đi xem sát thủ bị hắn phế tu vi.

Khi Trương Nhược Trần trở về, phát hiện sát thủ kia đã bị giết.

“Bị người chấn vỡ trái tim mà chết.” Trương Nhược Trần sờ vào vị trí tim của sát thủ kia, phát hiện nó đã bị chấn động đến chia năm xẻ bảy.

Đoan Mộc Tinh Linh cũng đuổi theo, thấy sát thủ bị giết, nói: “Tại sao có thể như vậy? Chúng ta ở trong viện, cách lầu các chỉ ba mươi mét, ai có thể giết hắn trong tình huống thần không biết quỷ không hay?”

Sắc mặt Trương Nhược Trần ngưng trọng, nói: “Đối phương ít nhất tu vi Địa Cực Cảnh đại viên mãn, hoặc có thể là Thiên Cực Cảnh Võ Đạo Thần Thoại.”

Sắc mặt Đoan Mộc Tinh Linh biến đổi, nói: “Trong Tây Viện ẩn núp sát thủ đáng sợ như vậy, phải lập tức bẩm báo viện chủ.”

“Không cần! Cá lớn đã sa lưới!”

Tây Viện viện chủ chắp tay sau lưng, từ bên ngoài đi vào, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt.

Trương Nhược Trần hỏi: “Là ai?”

Ánh mắt Tây Viện viện chủ nhìn về phía ngọn núi giả xa xa, nói: “Tư Đồ trưởng lão, đã tới, còn trốn tránh làm gì? Còn cần thiết sao?”

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 1982: Đến là ai

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 19, 2025

Chương 250:: Côn Luân Kết Đan

Chương 813: Hai vị tà tăng

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 19, 2025