Chương 116: Sát thủ đến - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 4 16, 2025
Đoan Mộc Tinh Linh bình phục tâm tình tức giận, giận nói: “Hai tháng sau, chính là quý khảo hạch. Quý khảo hạch chia làm hai trận, trận đầu là tứ đại ngoại viện liên hợp tổ chức tân sinh luận võ, trận thứ hai là khảo hạch xếp hạng trong Tây viện. Ngươi có lòng tin không?”
“Lòng tin gì?” Trương Nhược Trần hỏi.
Đoan Mộc Tinh Linh nói: “Ngươi là tân sinh thứ nhất Tây Viện, tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm tranh thủ vinh dự cho Tây Viện. Nếu ngươi có thể dẫn đầu tân sinh Tây Viện, đánh bại các viện còn lại, nhất định có thể đạt được ban thưởng điểm cống hiến lớn.”
Ngoài cửa, giọng Hoàng Yên Trần truyền đến, lạnh băng: “Thiên phú của ngươi đứng nhất trong tân sinh Tây Viện là thật, nhưng năng lực thực chiến chưa hẳn đứng nhất. Đừng nói chi đến, cao thủ các viện khác nhiều như mây, thiên tài xuất hiện lớp lớp, ngươi muốn trở thành tân sinh thứ nhất tứ đại viện, không phải chuyện dễ dàng.”
Trương Nhược Trần cùng Đoan Mộc Tinh Linh đều lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Hoàng Yên Trần từ bên ngoài đi vào.
Đoan Mộc Tinh Linh hỏi: “Trần tỷ, sao tỷ lại đến đây?”
Giờ phút này, thần sắc Hoàng Yên Trần rất không vui, nói: “Ta đi chữ ‘Hoàng’ hàng thứ nhất tìm Trương Nhược Trần, hắn không có ở đó, cho nên ta đoán hắn hẳn là ở chỗ ngươi. Tinh Linh, ta thật không ngờ, muội lại thích tên dâm tặc này.”
“Không có! Trần tỷ, tỷ nghe muội giải thích…” Đoan Mộc Tinh Linh nói.
“Không cần!” Hoàng Yên Trần nhìn Trương Nhược Trần, lấy ra một con bình ngọc xinh xắn, đưa tới, nói: “Dâm tặc, đây là một giọt Bán Thánh Chân Dịch, ta muốn cùng ngươi đổi một kiện bảo vật không gian.”
Trương Nhược Trần nhìn bình ngọc tiểu xảo kia, lại nhìn Hoàng Yên Trần, khẽ nhíu mày, thái độ với nàng có chút bất mãn, lắc đầu, nói: “Xin lỗi! Phó viện chủ Thanh Hoa đã đáp ứng giúp ta xin mười giọt Bán Thánh Chân Dịch, ta hiện tại không cần Bán Thánh Chân Dịch.”
Thật ra, Trương Nhược Trần có chút áy náy với Hoàng Yên Trần, thậm chí nghĩ đến việc tặng nàng một kiện bảo vật không gian. Nhưng thái độ Hoàng Yên Trần hiện tại, Trương Nhược Trần không thể nào đem bảo vật không gian tặng cho nàng.
Đôi con ngươi màu xanh ngọc của Hoàng Yên Trần có chút phóng đại, phóng ra vẻ lạnh người, nói: “Đoan Mộc Tinh Linh có thể dùng một giọt Bán Thánh Chân Dịch đổi vòng ngọc không gian của ngươi, ta lại không được, xem ra muội ấy và ngươi thật sự thân cận. Được thôi! Đã vậy, ngươi ra giá đi.”
Đoan Mộc Tinh Linh sợ Hoàng Yên Trần hiểu lầm, không ngừng nháy mắt với Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần lại giả vờ không thấy, nói: “Năm trăm vạn mai ngân tệ, thiếu một mai cũng không được.”
Nghe Trương Nhược Trần nói, Hoàng Yên Trần trực tiếp rút kiếm ra, mũi kiếm chỉ vào cổ Trương Nhược Trần, nói: “Nói lại lần nữa.”
Trương Nhược Trần không nhìn kiếm trước mắt, nhìn vào mắt Hoàng Yên Trần, thản nhiên nói: “Năm trăm vạn mai ngân tệ, thiếu một mai cũng không được.”
Hoàng Yên Trần vốn tính tình nóng nảy, nghe Trương Nhược Trần nói, lửa giận bốc lên, nói: “Ta rốt cuộc hiểu lúc trước ta muốn giết ngươi, Đoan Mộc Tinh Linh vì sao lại đủ kiểu quấy nhiễu, thì ra hai người các ngươi sớm đã thông đồng tốt! Đã vậy, ta cần gì phải tha cho ngươi? Hôm nay, ta sẽ khiến ngươi trả giá đắt cho chuyện đêm đó. Sau này, ngươi làm thái giám đi!”
Hoàng Yên Trần ban đầu chỉ muốn tìm Trương Nhược Trần, đổi một kiện bảo vật không gian, thậm chí có ý muốn hàn gắn quan hệ với Trương Nhược Trần.
Nhưng khi nàng phát hiện Trương Nhược Trần cùng muội muội tốt nhất của mình ở cùng một chỗ, trong lòng liền sinh ra một cỗ lửa giận khó hiểu, có cảm giác bị lừa gạt.
“Bạch!”
Năm ngón tay Hoàng Yên Trần nhất chuyển, chiến kiếm vỗ nghiêng xuống, kéo ra một đóa kiếm hoa, chém về phía giữa hai chân Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần chỉ cảm thấy nửa người dưới lạnh toát, trong lòng giật mình, lập tức lùi về sau, hiểm càng thêm hiểm tránh thoát một kiếm kia của Hoàng Yên Trần.
Hoàng Yên Trần không buông tha, lần nữa ngưng tụ kiếm khí, đâm tới.
“Ầm!”
Đoan Mộc Tinh Linh cũng xuất kiếm, vung ngược tay lên, phá vỡ kiếm chiêu Hoàng Yên Trần đâm ra, nói: “Trần tỷ, tỷ bình tĩnh lại đã, nghe chúng muội giải thích…”
Thấy Đoan Mộc Tinh Linh xuất thủ, giận trong lòng Hoàng Yên Trần càng đậm, kiếm chiêu như gió táp chém ra, hình thành một tòa kiếm khí vòng xoáy khổng lồ.
“Đoan Mộc Tinh Linh, chúng ta vẫn chưa thực sự quyết ra thắng bại, hôm nay, chúng ta tỷ thí một chút, xem ai mạnh hơn?”
Tóc dài trên đầu Hoàng Yên Trần bay múa, áo bào bay lên, dáng người thướt tha, chiến kiếm huy động, cuốn Đoan Mộc Tinh Linh vào kiếm khí vòng xoáy.
“Oanh!”
Hai cỗ kiếm khí cường đại đụng vào nhau, chấn vỡ đỉnh phòng ra một lỗ thủng khổng lồ, ngói lưu ly không ngừng lăn xuống.
Hai người từ lỗ thủng lao ra, vượt nóc băng tường, kiếm khí như hồng, dẫm lên ngói phát ra tiếng “Soạt”.
Thanh âm chiến đấu dần đi xa, Trương Nhược Trần nhìn cảnh hỗn độn trong phòng, trong lòng im lặng, “Hoàng sư tỷ thật là một kẻ phá hoại, cứ có tỷ ấy thì phòng ốc luôn bị phá hủy, xem ra lại phải đổi chỗ ở thôi!”
Bỗng nhiên, Trương Nhược Trần cảm giác được một cỗ sát khí mãnh liệt, toàn thân lông tơ lập tức dựng đứng lên.
Gần như là bản năng, Trương Nhược Trần đột nhiên nhào về phía trước, lộn một vòng trên mặt đất.
“Bạch!”
Một cây lục sắc tẩm độc trường tiễn, xuyên qua vách tường, từ cổ Trương Nhược Trần hiểm càng thêm hiểm bay qua, xé rách da một vết máu.
Sau sát na, da ở vết máu làm trung tâm, lập tức biến thành màu tím đen.
Trương Nhược Trần lập tức lấy ra một viên Giải Độc Đan từ trong Tinh Thạch Thời Gian, phục vào miệng.
Cỗ sát khí kia vẫn chưa biến mất, tựa như rắn độc giấu trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng sẽ bắn ra độc tiễn thứ hai, độc tiễn thứ ba.
Trương Nhược Trần tu luyện ra Ngọc Tịnh chân khí, vốn dĩ có tác dụng tịnh hóa với nhiều độc tố. Nhưng độc tố tẩm trên trường tiễn lục sắc lại hết sức lợi hại, ăn Giải Độc Đan, vận chuyển Ngọc Tịnh chân khí, cũng chỉ có thể ngăn chặn độc tính lan tràn.
“Sát thủ Địa Phủ Môn rốt cuộc đã đến sao?”
Trương Nhược Trần nằm rạp trên mặt đất, không dám động đậy, lặng lẽ phóng thích Lĩnh Vực Không Gian.
Dưới dò xét của Lĩnh Vực Không Gian, Trương Nhược Trần phát hiện hai khí tức sát thủ. Một sát thủ ẩn thân trong lầu các này, cách Trương Nhược Trần chỉ bảy mét.
Một sát thủ khác ở khá xa, ẩn thân trong lá cây của một gốc thiết tùng đại thụ ngoài bốn mươi mét, nếu không có Lĩnh Vực Không Gian, Trương Nhược Trần căn bản không thể phát hiện ra nàng.
Hẳn là ả đã bắn ra độc tiễn.
Một xa một gần, hai sát thủ.
Trương Nhược Trần cảm nhận được tu vi Võ Đạo của bọn chúng, đều là Huyền Cực Cảnh đại viên mãn, chân khí mười phần hùng hậu, bất kỳ ai xuất thủ cũng có khả năng giết chết Trương Nhược Trần.
“Vừa tu luyện xong ở Thần Lực Điện, sát thủ đã tìm tới cửa, sao lại trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ trong mười hai học viên thiên tài tiến vào Thần Lực Điện tu luyện, ngoài Tử Thiến, còn có sát thủ Địa Phủ Môn khác?”
Tư duy Trương Nhược Trần chuyển động cấp tốc, cảm thấy hết sức nguy cấp, cảm thấy tương đối không thích hợp.
“Ta trốn ở chữ ‘Huyền’ hàng thứ nhất, là để mượn lực Đoan Mộc sư tỷ, giúp ta đối phó các sát thủ này. Hoàng Yên Trần đột nhiên xuất hiện, dẫn Đoan Mộc sư tỷ đi, sau đó, sát thủ xuất hiện. Sao lại có chuyện khéo như vậy? Chẳng lẽ Hoàng Yên Trần cũng là sát thủ Địa Phủ Môn?”
Trương Nhược Trần nín thở, dùng lực lượng Lĩnh Vực Không Gian che giấu khí tức trên thân, trong lòng mưu tính.
Ưu thế lớn nhất của hắn hiện tại, là hắn có thể phát hiện vị trí hai sát thủ, còn hai sát thủ không cách nào phát hiện vị trí của hắn.
Đã vậy, vậy hãy dùng tốc độ nhanh nhất, giải quyết sát thủ gần đó trước, rồi đi đối phó sát thủ ở xa.
Nhưng hai sát thủ đều là tu vi Huyền Cực Cảnh đại viên mãn, mạnh hơn Trương Nhược Trần quá nhiều, muốn giết một người trong đó đã dị thường gian nan, sao có thể giết hai người?
Đúng lúc này, Trương Nhược Trần cảm giác được Tiểu Hắc trong Lĩnh Vực Không Gian.
Tiểu Hắc lại đi trộm hai quyển sách, kẹp dưới vuốt mèo, dùng hai chân sau đi đường, ngẩng đầu ưỡn ngực, từ trong cửa lớn đi vào, hoàn toàn không phát giác có hai sát thủ cường đại ẩn thân ở chữ ‘Huyền’ hàng thứ nhất.
Trương Nhược Trần hoán Càn Khôn Thần Mộc Đồ ra từ Khí Hồ, nắm trong tay, rót chân khí vào Càn Khôn Thần Mộc Đồ, nhờ Càn Khôn Thần Mộc Đồ truyền tin cho Tiểu Hắc.
“Trương Nhược Trần đang làm gì? Chẳng lẽ lại muốn phong ấn ta về Càn Khôn Thần Mộc Đồ?” Tiểu Hắc cảm nhận được lực phong ấn truyền đến từ Càn Khôn Thần Mộc Đồ, như muốn lôi nó vào trong hình.
Đúng lúc này, giọng Trương Nhược Trần, thông qua lực lượng Càn Khôn Thần Mộc Đồ truyền đến tai Tiểu Hắc.
Nghe tin Trương Nhược Trần truyền tới, hai tai mèo của Tiểu Hắc dựng đứng lên, trừng lớn đôi mắt tròn xoe, nhìn về hai phương hướng Trương Nhược Trần nói.
“Không hổ là sát thủ, thủ đoạn ẩn nấp quả thật lợi hại, nếu không tra xét kỹ, căn bản không cách nào phát hiện tung tích của bọn chúng. Hôm nay, bản hoàng sẽ chơi thật vui với các ngươi!”
Tiểu Hắc cười hắc hắc, vèo một tiếng tiến vào bụi cỏ.
Có Tiểu Hắc giúp đỡ, lòng tin Trương Nhược Trần tăng nhiều.
“Lôi Điện Chi Mâu!”
Võ Hồn của Trương Nhược Trần, đã là Thời Không Võ Hồn, cũng mang thuộc tính lôi điện.
Dưới thôi động của chân khí, điều động linh khí trong vòng năm mươi mét, ngưng tụ thành từng sợi điện quang.
Điện quang nhỏ bé hội tụ vào một chỗ, quấn quýt nhau, trở nên càng ngày càng lớn mạnh.
“Ba!”
Một tia chớp, xẹt qua trong hư không, bổ vào sát thủ ẩn thân bên ngoài bảy mét của Trương Nhược Trần.
“Phốc!”
Sát thủ kia trong tình huống không kịp chuẩn bị, bị lôi điện bổ trúng, toàn thân bốc lên khói xanh, thụ trọng thương, miệng ho ra một ngụm máu tươi.