73. Chương 73: Ác nhân tự có ác nhân trị - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 4 16, 2025
Vân Võ Quận Quốc, những võ giả trẻ tuổi đều biết Cửu vương tử khi chưa đột phá Huyền Cực Cảnh đã là Hoàng Bảng đệ nhất, chiến lực sánh ngang võ giả Huyền Cực Cảnh trung kỳ.
Nay Cửu vương tử đã đạt tới Huyền Cực Cảnh, tu vi ắt hẳn tiến thêm một bước, Thẩm Mộng Khê làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Bởi lẽ, việc Trương Nhược Trần trở thành Hoàng Bảng đệ nhất mới xảy ra hai tháng, chưa truyền đến các Quận Quốc khác, Thẩm Mộng Khê tự nhiên không biết thực lực chân chính của Trương Nhược Trần.
Trên mặt những người trẻ tuổi Vân Võ Quận Quốc đều lộ ra vài phần ý cười quái dị, cảm thấy Thẩm Mộng Khê không biết tự lượng sức mình. Nhưng, mọi người đều không nói ra.
Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Khê, nói: “Đã ngươi muốn cùng ta một trận chiến, vậy ta đáp ứng ngươi. Nhưng, nếu ngươi thua, không chỉ bồi thường ba vạn mai ngân tệ đơn giản vậy đâu, mà là mười vạn mai ngân tệ.”
“Vì sao?” Thẩm Mộng Khê hỏi.
Trương Nhược Trần đáp: “Ngươi vừa rồi mắng sảng khoái như vậy, chẳng lẽ không cần trả tiền?”
“Hừ! Đừng nói là mười vạn mai ngân tệ, dù là một triệu viên ngân tệ thì sao? Ngươi căn bản không thắng được ta!”
Chân khí trong cơ thể Thẩm Mộng Khê phun trào, theo cánh tay, chảy ra bàn tay.
Năm ngón tay hắn khép lại, ngưng tụ thành một thanh chưởng đao, hướng về Trương Nhược Trần vung chém tới.
Chưởng Minh Đao, võ kỹ Nhân cấp thượng phẩm.
Giang Hoành chính là bị một chiêu Chưởng Minh Đao của Thẩm Mộng Khê chém trọng thương.
Ngay khi chưởng đao của Thẩm Mộng Khê bổ tới ngực Trương Nhược Trần, Trương Nhược Trần xuất thủ với tốc độ nhanh hơn, cánh tay rung lên, trở tay một bàn tay rút ra ngoài, quạt vào mặt Thẩm Mộng Khê.
“Ba!”
Một tiếng bạt tai vang dội.
Thẩm Mộng Khê bay rớt ra ngoài, thân thể giữa không trung xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, bịch một tiếng, ngã xuống đất.
Nụ cười trên mặt những võ giả trẻ tuổi Tứ Phương Quận Quốc toàn bộ cứng đờ, không dám tin vào mắt mình. Thậm chí, rất nhiều người đều không thấy rõ Thẩm Mộng Khê đã bay ra ngoài như thế nào?
Tốc độ xuất thủ của Trương Nhược Trần quá nhanh!
“Ngươi… Ngươi…”
Hai tay chống xuống, Thẩm Mộng Khê chật vật ngẩng đầu, miệng đầy máu tươi, má trái sưng vù, vừa tím vừa đỏ, chẳng khác nào đầu heo.
Vừa rồi, một bạt tai của Trương Nhược Trần tát đến tương đối hung ác, đánh rụng răng của Thẩm Mộng Khê, cằm và xương gò má đều bị đánh nát.
Giờ phút này, Thẩm Mộng Khê ngay cả nói chuyện cũng không rõ, miệng đầy đều hở.
Liễu Thừa Phong cười lớn một tiếng: “Đánh hay lắm! Thẩm Mộng Khê, bản công tử đã sớm bảo ngươi, đừng không biết lượng sức, chỉ với chút đạo hạnh đó của ngươi, còn muốn giao thủ với Cửu vương tử điện hạ? Hiện tại, ngươi thua rồi, giao mười vạn mai ngân tệ ra đi?”
“Ta… Ta không có…”
Giờ phút này, Thẩm Mộng Khê muốn khóc cũng không được, trên người hắn tổng cộng chỉ có hơn ba vạn mai ngân tệ, làm sao có được mười vạn mai ngân tệ?
Hắn sao cũng không ngờ tới, Trương Nhược Trần mới mười sáu tuổi, lại lợi hại đến vậy.
Nghe Thẩm Mộng Khê nói vậy, sắc mặt Liễu Thừa Phong trầm xuống, tiến tới, một cước giẫm lên tay Thẩm Mộng Khê, bỗng nhiên hướng phía dưới đè ép, giẫm đến Thẩm Mộng Khê phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết.
Liễu Thừa Phong dùng giọng điệu uy hiếp nói ra: “Thẩm tứ công tử của Thất lưu gia tộc Thẩm gia, ngay cả mười vạn mai ngân tệ cũng không bỏ ra nổi, ngươi coi ta Liễu Thừa Phong là kẻ ngốc? Trước khi ngươi cùng Cửu vương tử điện hạ giao thủ, đã chính miệng đáp ứng, bây giờ muốn quỵt nợ? Tạ trưởng lão, Tư Đồ trưởng lão, các ngươi lúc trước cũng nghe thấy rồi chứ?”
Sắc mặt Tư Đồ trưởng lão có chút khó xử, hắn cũng không ngờ Trương Nhược Trần sẽ mạnh như vậy, một chiêu liền đánh ngã Thẩm Mộng Khê xuống đất. Thẩm Mộng Khê này cũng quá phế vật!
Trong lòng Tạ trưởng lão lại hết sức cao hứng, không khỏi coi trọng Trương Nhược Trần vài phần, nhưng, trên mặt hắn lại tỏ ra hết sức nghiêm túc, nói: “Việc này, bản trưởng lão có thể làm chứng. Thiếu nợ thì trả tiền, lẽ đương nhiên.”
Chân Liễu Thừa Phong vẫn giẫm lên tay Thẩm Mộng Khê, cười nói: “Có nghe hay không, thiếu nợ thì trả tiền, lẽ đương nhiên. Nếu ngươi không xuất ra mười vạn mai ngân tệ, tin hay không bản công tử hôm nay đánh gãy hai chân của ngươi?”
Thẩm Mộng Khê thật sự có chút sợ hãi, hắn biết Liễu Thừa Phong là một ác thiếu, chuyện gì cũng dám làm, vội vàng nói: “Có… Có… Ta có ngân tệ…”
Thẩm Mộng Khê vội vàng từ trong ngực móc ra một cái bao gấm tím, năm ngón tay run rẩy, giao cho Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong mở bao gấm ra, chỉ thấy bên trong chứa ba mươi mai Linh Tinh cùng mấy trăm mai ngân tệ.
Hắn khép bao gấm lại, hung hăng đá Thẩm Mộng Khê một cước, nói: “Đâu ra mười vạn mai ngân tệ? Rõ ràng chỉ có ba vạn mai ngân tệ, ngươi dám lừa gạt bản công tử?”
“Không dám… Không dám… Ta chỉ có nhiêu đó ngân tệ, đã là toàn bộ tài sản…” Thẩm Mộng Khê không ngừng cầu xin tha thứ.
Liễu Thừa Phong đem bao gấm tím giao cho Trương Nhược Trần, nói: “Cửu vương tử điện hạ, hắn chỉ có nhiêu đó ngân tệ, làm sao bây giờ?”
Trương Nhược Trần tiếp nhận bao gấm tím, nhìn thoáng qua Thẩm Mộng Khê.
“Minh bạch.”
Liễu Thừa Phong giống như đã lĩnh hội ý tứ trong lòng Trương Nhược Trần, khẽ gật đầu với Trương Nhược Trần, liền lại hướng về Thẩm Mộng Khê đi qua, mang theo một tia cười tà.
“Minh bạch? Ngươi rốt cuộc minh bạch cái gì? Ta có nói gì đâu!”
Trương Nhược Trần có chút im lặng, hướng về Liễu Thừa Phong nhìn sang, rất muốn biết hắn đã minh bạch cái gì?
Liễu Thừa Phong tự nhận đã đoán được tâm tư của Trương Nhược Trần, đi đến trước mặt Thẩm Mộng Khê, trực tiếp đoạt lấy chiến kiếm Chân Võ Bảo Khí cấp bậc trên lưng Thẩm Mộng Khê.
“Trong kiếm mười hai đạo Minh Văn, miễn cưỡng coi là một kiện Chân Võ Bảo khí tứ giai, thu một vạn mai ngân tệ!”
Thẩm Mộng Khê hét lên một tiếng, nói: “Thanh chiến kiếm Chân Võ Bảo Khí cấp bậc tứ giai đó, ta đã bỏ ra hai vạn mai ngân tệ… A…”
Liễu Thừa Phong lại giẫm lên tay Thẩm Mộng Khê một cước, cởi xuống đai lưng ngọc trên lưng Thẩm Mộng Khê, “Đai Hải Thạch Ngọc, giá trị tám trăm mai ngân tệ.”
“Hộ Tâm Kính Chân Võ Bảo Khí cấp bậc nhị giai, giá trị hai ngàn mai ngân tệ.”
…
Bảo vật trên người Thẩm Mộng Khê toàn bộ bị Liễu Thừa Phong vơ vét sạch sẽ, ngay cả y phục cũng bị lột, giày cũng bị cởi xuống.
“Toàn bộ cộng lại, tính ngươi hai vạn mai ngân tệ. Còn thiếu Cửu vương tử điện hạ năm vạn mai ngân tệ, ngươi trước hết viết một tờ phiếu nợ đi!”
Liễu Thừa Phong lột nốt bộ y phục cuối cùng trên người Thẩm Mộng Khê, cắn nát ngón trỏ của Thẩm Mộng Khê, bức Thẩm Mộng Khê viết một tờ phiếu nợ huyết thư lên bộ y phục đó.
“Cái này… Chính là hắn lĩnh ngộ được?”
Trên trán Trương Nhược Trần nổi lên hắc tuyến, không hổ là ác thiếu, thủ đoạn cũng quá cực đoan.
Trong lòng hắn chỉ có thể cảm thán một câu, ác nhân tự có ác nhân trị.
Đối phó với hạng người như Thẩm Mộng Khê, chỉ có dùng thủ đoạn phi thường mới có thể trị hắn ngoan ngoãn.
Sắc mặt Hoắc Tinh vương tử Tứ Phương Quận Quốc vô cùng âm trầm, nói: “Đủ rồi! Cửu vương tử, ngươi làm việc thật là tuyệt. Thẩm Mộng Khê dù sao cũng là võ giả Tứ Phương Quận Quốc ta, dù có thiếu ngươi mười vạn mai ngân tệ, cũng không nên làm nhục hắn như vậy chứ?”
Trương Nhược Trần cảm thấy không hiểu thấu, từ đầu đến cuối đều là Liễu Thừa Phong làm nhục Thẩm Mộng Khê, căn bản không liên quan tới hắn được hay không?
Liễu Thừa Phong đem phiếu nợ thu lại, giao cho Trương Nhược Trần, thấp giọng nói: “Cửu vương tử điện hạ, ngài cũng nên cẩn thận! Hoắc Tinh vương tử khi ở Hoàng Cực Cảnh đã là võ giả Hoàng Bảng, hiện tại tu vi đã đạt tới Huyền Cực Cảnh hậu kỳ, trên người lại có Bảo khí vương thất, là một nhân vật hung ác không dễ đối phó.”
Trương Nhược Trần tự nhiên không phải người sợ phiền phức, tiến lên một bước, nói: “Hoắc Tinh vương tử, chẳng lẽ chỉ cho phép các ngươi Tứ Phương Quận Quốc làm nhục võ giả Vân Võ Quận Quốc chúng ta, không cho phép chúng ta phản kích sao?”
Hoắc Tinh vương tử cười lạnh, nói: “Kẻ mạnh tự nhiên có thể làm nhục kẻ yếu.”
Trương Nhược Trần cười nói: “Đã vậy, chúng ta làm nhục võ giả Tứ Phương Quận Quốc dường như cũng không có gì sai?”
“Dù để các ngươi đắc ý nhất thời thì sao? Ngày mai khảo thí học cung, bản vương tử sẽ khiến các ngươi cả gốc lẫn lãi toàn bộ trả lại. Năm nay, đừng hòng có một ai trong đám võ giả trẻ tuổi Vân Võ Quận Quốc các ngươi có thể thi được Võ Thị Học Cung.” Hoắc Tinh vương tử quét mắt mấy chục võ giả Vân Võ Quận Quốc đối diện, phát ra một tiếng hừ lạnh.
Trong mắt Hoắc Tinh vương tử lóe lên một hơi khí lạnh, đã động sát tâm với Trương Nhược Trần.
Sau đó, hai võ giả Tứ Phương Quận Quốc dìu Thẩm Mộng Khê đi.
Liễu Thừa Phong nhìn những võ giả Tứ Phương Quận Quốc kia thối lui đến xa xa, có chút lo lắng nói: “Tình huống không ổn rồi! Ngày mai khảo thí học cung, chúng ta e rằng sẽ tương đối nguy hiểm!”
Trương Nhược Trần hỏi: “Khảo thí học cung cho phép giết người?”
Liễu Thừa Phong đáp: “Bên ngoài, võ giả tham gia khảo thí, đương nhiên không thể tàn sát lẫn nhau. Nhưng, mỗi năm vòng thứ nhất khảo thí học cung đều diễn ra tại Thiên Ma Lĩnh, đến lúc đó, những võ giả Tứ Phương Quận Quốc kia khẳng định sẽ hạ sát thủ với chúng ta.”
Đứng ở một bên, Tử Thiến ôm chiến kiếm, mắt nhìn chằm chằm những võ giả trẻ tuổi Tứ Phương Quận Quốc kia, âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu bọn hắn muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta trong kỳ khảo thí học cung, vì sao chúng ta không thể phản sát bọn hắn?”
Trương Nhược Trần khẽ liếc nhìn Tử Thiến.
Hắn biết Tử Thiến tu vi cực cao, đã đạt tới Huyền Cực Cảnh tiểu cực vị, nhưng, không ngờ rằng, là một nữ tử, nàng lại còn có một mặt cường ngạnh như vậy, thật hiếm thấy.
Liễu Thừa Phong cười hắc hắc, nói: “Nếu Tử cô nương chịu ra tay, tự nhiên có thể giết đám võ giả trẻ tuổi Tứ Phương Quận Quốc kia đến hoa rơi nước chảy.”
Tử Thiến nhàn nhạt liếc Liễu Thừa Phong một cái, sau đó, nhìn chăm chú về phía Trương Nhược Trần, nói: “Cửu vương tử, nếu ngài liên thủ với ta, nhất định có thể tạo thành đả kích mang tính hủy diệt cho đám võ giả trẻ tuổi Tứ Phương Quận Quốc. Những năm này, Vân Võ Quận Quốc chịu uất ức, cũng nên để bọn hắn trả lại.”
Tử Thiến muốn ám sát Trương Nhược Trần, tự nhiên muốn tiếp cận Trương Nhược Trần trước, lấy được tín nhiệm của Trương Nhược Trần. Chỉ khi tìm ra bí mật của Trương Nhược Trần, nàng mới có cơ hội giết chết Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần lộ ra vẻ suy tư!
Liễu Thừa Phong lần nữa chen vào giữa Trương Nhược Trần và Tử Thiến, nói: “Tử cô nương, đừng xem thường những võ giả trẻ tuổi Tứ Phương Quận Quốc kia, theo tình báo đáng tin cậy, bọn hắn ít nhất có ba vị cường giả Huyền Cực Cảnh tiểu cực vị, còn có hơn mười vị võ giả Huyền Cực Cảnh hậu kỳ. Nếu thật sự cứng đối cứng với bọn hắn, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.”
Tử Thiến dùng kiếm gạt Liễu Thừa Phong sang một bên, lộ vẻ mười phần băng lãnh. Đôi mắt đẹp của nàng, vẫn chờ đợi Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng sờ cằm, nhìn chăm chú về phía Tử Thiến, cười nói: “Nếu Tử cô nương đã có quyết đoán như vậy, bản vương tử tự nhiên phụng bồi đến cùng. Ngày mai, trong kỳ khảo thí học cung, cũng nên để Tứ Phương Quận Quốc trả giá một số thứ!”