Chương 40: Kỳ thi cuối năm bắt đầu - Truyen Dich
Võ Thần Chúa Tể - Cập nhật ngày Tháng 4 14, 2025
Dưới khán đài, Tần Trần ba người ngồi chung một chỗ.
“Trần thiếu, lát nữa nghi thức thức tỉnh huyết mạch, ngươi ngàn vạn lần chớ khẩn trương, chỉ cần chăm chú cảm nhận lực lượng trong huyết mạch, nhất định có thể.”
“Yên tâm đi, ta cảm giác Trần thiếu so với trước đây đã khác, lần này nhất định có thể giác tỉnh huyết mạch.”
Hoạn nạn mới biết chân tình, nghe Lâm Thiên cùng Trương Anh nói vậy, trong lòng Tần Trần có chút ấm áp.
Bỗng nhiên, Tần Trần quay đầu, nhìn về phía cổng quảng trường.
Một đạo thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại, chậm rãi từ ngoài sân rộng đi tới.
“Mẫu thân!”
Tần Nguyệt Trì đi tới quảng trường, ánh mắt khẽ quét một chút, hai mẹ con dường như thần giao cách cảm, ánh mắt trong nháy mắt giao nhau.
Tần Nguyệt Trì mỉm cười, lộ ra một nụ cười động viên với Tần Trần, sau đó không tiến về phía Tần Trần, mà là tùy ý tìm một vị trí trên khán đài, yên lặng ngồi xuống.
Cứ việc Tần Nguyệt Trì đến lặng yên không một tiếng động, nhưng dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của nàng, vẫn là trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
“Cô nương này là ai? Cư nhiên đẹp đến vậy?” Một người đàn ông kinh hô.
“Bốp!”
Bằng hữu bên cạnh hắn lập tức cho hắn một cái tát, nhỏ giọng nói: “Nhỏ tiếng thôi, nàng mà ngươi cũng không nhận ra? Nàng chính là Đại tiểu thư Tần gia, Tần Nguyệt Trì, tiểu nữ nhi của Tần Bá Thiên.”
“Cái gì? Chính là nàng? Từng là đệ nhất mỹ nhân Vương Đô, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Phía trên khán đài, thấy một màn như vậy, Triệu Phượng híp mắt, trong con ngươi hung quang bắt đầu khởi động: “Hừ, không ngờ tiện nhân Tần Nguyệt Trì này cũng tới, cũng tốt, vừa hay nhìn con trai bảo bối của nàng, đến tột cùng là thế nào bị trục xuất khỏi Thiên Tinh Học Viện, ha ha ha…”
Mà Kỳ vương bên cạnh nàng, trong mắt lại lộ ra một chút dâm loạn.
“Viện trưởng đại nhân đến.”
Lúc này không biết ai đột nhiên hô to một tiếng, toàn bộ quảng trường trong nháy mắt an tĩnh lại, một đám người từ ngoài sân rộng đi tới, một lão giả râu tóc hoa râm, mặc nguyệt sắc trường bào, chính là Chử Vĩ Thần, viện trưởng Thiên Tinh Học Viện.
Ở bên cạnh hắn, còn có vài tên cường giả khí độ bất phàm, đoàn người rất nhanh đi tới trên đài cao, tới vị trí chủ tọa.
Khiến mọi người khiếp sợ là, thường thì Chử Vĩ Thần viện trưởng sẽ ngồi ở vị trí chủ tọa trong kỳ thi cuối năm hàng năm, nhưng lần này, sau một hồi khiêm nhượng, lại là một người đàn ông trung niên mặc áo võ bào màu xanh, ngồi ở vị trí thủ tọa, còn Chử Vĩ Thần viện trưởng, chỉ ngồi ở bên cạnh hắn.
“Gã này là ai vậy?”
“Dĩ nhiên ngồi ở chủ vị, trước đây chưa từng gặp qua?”
“Chẳng lẽ là đại nhân vật trong vương cung?”
Phía dưới không ít học viên nghị luận ầm ỉ.
“Ồ, bệ hạ dĩ nhiên phái Linh Vũ Vương Tiêu Chiến tham gia lần khảo hạch này, xem ra bệ hạ rất coi trọng kỳ khảo hạch lần này của Thiên Tinh Học Viện?” Nhìn thấy nam tử áo đen, Khang vương gia giật mình bật thốt lên.
Linh Vũ Vương Tiêu Chiến, là chiến thần của Đại Tề quốc, một thân tu vi đạt tới tứ giai Huyền Cấp đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là bước vào Tông Cấp, được xưng là đệ nhất cường giả Đại Tề quốc, là thần hộ mệnh của vương cung.
Cũng chỉ có hắn, mới có thể ngồi trên Chử Vĩ Thần viện trưởng, người cũng là cường giả tứ giai Huyền Cấp.
Lúc này một ít Vương Tôn quý tộc, võ đạo cường giả từng gặp Tiêu Chiến, đều âm thầm nghị luận: “Thiên Tinh Học Viện tuy là đệ nhất học viện Vương Đô, nhưng còn chưa đủ quan trọng để Linh Vũ Vương Tiêu Chiến đích thân tới chứ? Lần này Linh Vũ Vương tới, tuyệt đối có điều khác lạ.”
“Chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân kia…” Trong lòng Khang vương gia hơi động, bỗng nhiên như có điều suy nghĩ.
Sân bãi kỳ thi cuối năm tại luyện võ trường của Học Viện.
Cứ việc trên đài cao ngồi đầy người, nhưng vẫn lộ vẻ rất bao la rộng lớn.
“Chư vị, hôm nay là thời gian kỳ thi cuối năm của Thiên Tinh Học Viện chúng ta, hoan nghênh các vị tới tham gia.”
Một lão giả mặc áo xám đi lên đài cao, lớn tiếng nói, ánh mắt sắc bén.
Người này là Cát Hồng, Phó Viện Trưởng Thiên Tinh Học Viện, mọi hội nghị lớn nhỏ của Học Viện đều do hắn chủ trì.
“Kỳ thi cuối năm lần này gồm hai phân đoạn…” Cát Hồng lớn tiếng kể lể trên đài.
Kỳ thi cuối năm, phân thành thức tỉnh huyết mạch và vũ khảo tỷ thí.
Thức tỉnh huyết mạch, là đem toàn bộ đệ tử chưa giác tỉnh huyết mạch, lại lần nữa tụ tập lại một chỗ, tiếp thu thanh tẩy tập thể.
Quá trình này, không được coi trọng, tương đương với xem lễ.
Dù sao có thể là học viên Thiên Tinh Học Viện, cơ hồ từng người đều có thể giác tỉnh huyết mạch, sở dĩ có người chưa giác tỉnh, phần nhiều là do tuổi chưa tới.
Trong những người này, tuyệt đại đa số đều là học viên mới vừa nhập học năm nay, không ngoài dự liệu, trong nghi thức thức tỉnh cuối năm, đại đa số người sẽ thức tỉnh huyết mạch của mình.
Thế nhưng nghi thức thức tỉnh năm nay, lại có vẻ có chút không giống.
Một ít người biết tin tức, biểu hiện trên mặt đều trở nên cổ quái, ánh mắt tìm kiếm trong đám học viên.
Bởi vì bọn họ nghe nói, Thiên Tinh Học Viện có một học viên đã hơn hai năm, vẫn chưa từng giác tỉnh huyết mạch.
Dựa theo quy củ của Thiên Tinh Học Viện, nếu một học viên, trong vòng ba năm nhập học, vẫn chưa giác tỉnh huyết mạch, sẽ bị trục xuất khỏi Học Viện.
Quy củ này tuy đã tồn tại từ khi Học Viện xây dựng, nhưng trong lịch sử trăm năm của Thiên Tinh Học Viện, chưa từng có trường hợp nào xảy ra.
Nhưng hôm nay, kỷ lục này có khả năng sẽ bị phá vỡ.
Chỉ cần người này trong nghi thức thức tỉnh huyết mạch lần này vẫn không thể giác tỉnh huyết mạch, sẽ trở thành học viên đầu tiên trong lịch sử trăm năm của Thiên Tinh Học Viện, bị trục xuất vì không thể giác tỉnh huyết mạch.
Nếu đối phương chỉ là một người bình thường, e rằng không thể khiến nhiều người chú ý đến vậy.
Vẫn cứ học viên không giác tỉnh huyết mạch này, lại là ngoại tôn của Định Vũ Vương Tần Bá Thiên, vị quân thần thường có danh hiệu của Đại Tề quốc, con tư sinh của Tần gia, Tần Trần.
Nhiều nhân tố như vậy kết hợp, thì không khỏi khiến người ta bát quái.
Sau khi Cát Hồng tuyên bố xong quy trình, một đoàn đệ tử lớp sơ cấp chưa từng giác tỉnh huyết mạch, đều bị tụ tập trên quảng trường, có chừng hơn trăm người.
Trên quảng trường, người của Huyết Mạch Thánh Địa đã sớm bày các loại dụng cụ.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nhiều người, các học viên đi tới quảng trường, nội tâm đều vô cùng khẩn trương.
“Nhanh lên nói cho ta biết, ai là Tần Trần của Tần gia?”
“Ngươi tìm được chưa?”
“Tần gia hổ phụ khuyển tử a, lại có đệ tử hơn hai năm cũng không giác tỉnh huyết mạch, quả thực khó tin, nếu hôm nay vẫn không cảm giác được tỉnh, Tần gia e rằng sẽ trở thành một truyện cười của Đại Tề quốc ta.”
“Hắc hắc, Lý huynh, lời này ngươi nói sai rồi, mẫu thân hắn tuy là người Tần gia, nhưng phụ thân cũng không phải người Tần gia, cái gọi là hổ phụ khuyển tử, căn bản không thành lập a.”
“Điều này cũng đúng, e rằng huyết mạch Tần Trần không thể thức tỉnh, cũng là vì phụ thân hắn, đường đường đệ nhất mỹ nhân Đại Tề quốc ta, sao lại tìm một nam nhân như vậy, chẳng lẽ trong quá trình ra ngoài, bị người…”
“Xuỵt! Ngươi không muốn sống sao, có những chuyện không thể nói lung tung, cẩn thận cái đầu của ngươi.”
Trong tiếng huyên náo của mọi người, ánh mắt âm hiểm của đám người Tần Phấn đều nhìn về phía Tần Trần, vừa nhìn, ánh mắt mọi người đều ngẩn ra, bởi vì bọn họ phát hiện, Tần Trần căn bản không có ý định đứng dậy tiến vào quảng trường.