Chương 1056: Cuộc đời thăng trầm - Truyen Dich
Thánh Khư - Cập nhật ngày Tháng 4 9, 2025
Long Oa, không gian tiểu thế giới tầng thứ ba.
Quái long đào mở một mảnh mật thổ, lộ ra một mảnh Thần Từ Thạch Đài, đây là siêu cấp truyền tống trận vực, có thể chống đỡ đến một nơi khác của Dương gian.
Sau đó, nó chà xát mồ hôi lạnh, nói: “Hù chết Long gia, rốt cục có thể lên đường. Cơ Đại Đức kia đến cùng có lai lịch gì? Xem xét cũng không phải là đồ tốt, may mà ta trấn trụ hắn, cháu trai này, chờ đó mà xem, về sau Long gia nhất định sẽ hảo hảo thu thập ngươi!”
Nó lòng còn sợ hãi, một bộ dáng vẻ phi thường nghĩ mà sợ, đầy trán mồ hôi lạnh băng, từ trong lân phiến chảy ra, vô cùng khoa trương.
“Ta thế nào cảm giác hắn có điểm giống người nào đó? Thật sự là cổ quái a!”
Nó lầu bầu, sau đó vung lên móng vuốt rồng, chào hỏi vài đầu Ấu Long, nói: “Đi, cùng ta tiến hóa đến chung cực địa, về sau ngươi ta chung tuế nguyệt, quan sát Hồng Hoang, đánh ra Dương gian, theo vào hóa sử thượng tiết điểm khác, đụng độ một phen với lũ gia súc trên đường!”
Cuối cùng, quang mang lóe lên, nó mang theo vài đầu Ấu Long hoàn toàn biến mất, sau đó mảnh Thần Từ Thạch Đài này bốc cháy, hóa thành tro tàn, không còn gì.
Bên ngoài Long Oa, một đám người vẫn đang bàn tán sôi nổi.
“Ha ha, Thái Võ Thiên Tôn gần đây thật sự là việc vui song hỷ, đầu tiên là đánh bại túc địch, một kiếm hàn quang diệu Thanh Châu, hiện ra chân chính uy thế Đại Thiên Tôn! Bây giờ hậu nhân của hắn lại quang mang chói lọi như vậy, độc chiếm vị trí đầu trong này, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, kẻ này sẽ kế thừa y bát của hắn, trở thành một đời Đại Thiên Tôn mới trước khi hắn trở thành đại năng hoặc là suy bại ở Thiên Tôn kỳ!”
“Ừm, cứ đợi kết quả, ta cảm thấy qua hai ngày nữa là có thể mở ra Long Sào.”
Một đám lão giả đang nghị luận.
Hiển nhiên, chân chính Thiên Tôn không thể ở đây đợi lâu, hiện tại những người chờ đợi trong này đều là bộ hạ dòng chính của bọn hắn.
…
Trên thực tế, nếu như đám cường nhân bên ngoài biết được những sự tình đã xảy ra trong không gian tiểu thế giới tầng thứ nhất Long Oa, nhất định sẽ đau gan và đau lòng đến run rẩy.
Sở Phong hiện tại một mình đối mặt tám tên yêu nghiệt, thật sự là… Ưng xem lang cố, có chút không giống người tốt, xem ai đỗi ai, một trận ẩu đả và tẩy sạch.
Những người này đều có thu hoạch trong Long Oa, ít nhiều gì cũng hái được một chút trái cây đặc thù, dù hiện tại không thể dùng “chất xúc tác” để tiến hóa, nhưng mang ra ngoài bán cho người khác, hoặc để lại dùng sau này cũng đáng giá, giá trị liên thành.
Thậm chí, có người đạt được côi bảo, tỉ như một cái sừng rồng, không phải loại không trọn vẹn sau “Hóa đạo”, nó còn rất óng ánh, toàn thân trắng như tuyết như ngọc.
Đương nhiên, đây chỉ là một đoạn ngắn, là một chạc sừng nào đó của một vị Long tộc trẻ tuổi, lớn bằng cánh tay, uốn lượn khúc chiết, cao cỡ một người.
Sở Phong một bên không chút khách khí chiếm làm của riêng, còn thì thầm: “Không sai, thứ này có thể làm một cây Phong Hỏa Lôi Đình Côn, hoặc luyện thành Càn Khôn Trượng, thật sự là tài liệu tốt.”
Yêu nghiệt bị cướp đi sừng rồng, đau lòng đỏ ngầu cả mắt, muốn liều mạng với hắn, nhưng bị Sở Phong một bàn tay đánh bay ra ngoài.
“Còn muốn đoạt lại à, phi, vào túi Cơ Đại Đức ta rồi thì đừng hòng chiếm lại, ai bảo ngươi cùng cháu trai Cẩu Oa kia truy sát ta, đây là tiền lãi, coi như ngươi hiếu kính ta.” Sở Phong cúi đầu nhìn xuống hắn.
Đám người này đều đã trọng thương từ trước, khi chém giết với quái long, suýt chút nữa toàn quân bị diệt, toàn bằng một hơi chống đỡ.
Một khi bình tĩnh lại, bọn hắn tự nhiên minh bạch tình huống tồi tệ của bản thân, xương cốt đứt gãy, tạng phủ cũng nứt ra, khó mà chém giết với Cơ Khuyết Đức.
Sở Phong không chỉ cướp bóc, còn uy hiếp.
“Cho ngươi một cơ hội, gọi ta đại ca, 18 năm sau chờ ta lớn lên, lúc ta tìm ngươi đi, đi theo ta chinh chiến.”
“Ngươi nằm mơ!” Người kia giận dữ nói.
Sở Phong đe dọa: “Nói cho ngươi biết, không cúi đầu chịu thua, không lấy linh hồn phát thệ, ta sẽ chặt chết ngươi!”
Nói xong, hắn đá ngã người này, hướng yêu nghiệt Thái Võ nhất mạch đi đến, quyết định giết gà dọa khỉ, bắt đầu từ hắn.
“Cẩu Oa, từ khi vào Long Sào ngươi đã truy sát ta, quá lòng dạ độc ác, ta đào mồ tổ nhà ngươi, hay trộm vách quan tài Thái Võ rồi?”
“Nghiệt chướng, muốn chết!” Truyền nhân Thái Võ giận dữ mắng mỏ.
“Chết cha ngươi!” Sở Phong cười lạnh, nhào tới, nắm tay nhỏ trắng như tuyết bộc phát quang mang, trực tiếp đánh tới.
Hắn vào Long Sào, người đầu tiên muốn giết là Cẩu Oa, trước đây không có cơ hội, thực lực không đủ để hắn động thủ, nhưng sau khi uống Chân Long Dịch, lại niết bàn một lần, hắn có tư cách.
“Giết ngươi!” Cẩu Oa cười gằn, dù tóc tai bù xù, xương cốt gãy mất mấy cây, nhưng thất khiếu của hắn phun chùm sáng, cưỡng ép vận dụng tiềm năng, liều mạng với Sở Phong.
Hắn há mồm phun ra một đạo phi kiếm, xanh biếc như ngọc, sau đó nở rộ lục quang chói mắt, muốn chém đầu Sở Phong, rất đột ngột.
Sở Phong nghiêng đầu, tránh thoát, sau đó vung nắm đấm, thi triển Tiểu Ngư Quyền, trong nháy mắt mưa nhỏ sàn sạt, rất nhiều cá con màu đen du động trong hư không, kéo theo một cỗ khí tức râm mát đặc biệt.
“Thiếu Âm Quyền?!” Có người quái gọi, nhận ra loại quyền pháp này.
Sau khi thấy được, ánh mắt Cẩu Oa càng âm lãnh, nói: “Ta hận nhất Âm Linh, tương truyền đây là bí kíp truyền từ Âm gian, ta chán ghét loại khí cơ này!”
Sở Phong giận dữ, Thái Võ hận nhất Âm Linh, liên đới đồ tử đồ tôn của hắn cũng vậy, mở miệng là Âm Linh đáng chết, ngậm miệng là Âm Linh nên giết.
Lúc trước, ở Tiểu Âm Gian, người Thái Võ nhất mạch sao mà bá đạo và máu lạnh, trắng trợn tàn sát, không coi sinh linh vũ trụ Âm gian ra gì.
Hiện tại thằng nhãi con này cũng vậy, từ nhỏ đã ghét hận người và vật liên quan đến Âm gian, đây chỉ là một loại quyền pháp, lại còn song hành với Thiếu Dương Quyền cổ lão, thế mà cũng bị hắn hận.
“Ta ghét nhất đám các ngươi, không có việc gì giả trang sói già vẫy đuôi, chết đi!”
Sở Phong dùng Thiếu Âm Quyền đối cứng thanh phi kiếm kia, trong lúc nhất thời tia lửa tung tóe, trong hư không có mấy đầu cá con màu đen nhảy vọt, không ngừng va chạm với chiếc phi kiếm xanh biếc kia.
Thanh kiếm này rất bất phàm, luyện chế từ Lục Kim đặc thù, do yêu nghiệt Thái Võ nhất mạch tìm được trong Long Oa, phi thường thích hợp với hắn.
Xoát! Xoát! Xoát!
Trong hư không như có một đạo lại một đạo tia chớp màu xanh lục, tung hoành xen lẫn, đó là phi kiếm phát uy, chém giết trong này, tốc độ quá nhanh.
Sở Phong không dùng Thiểm Điện Quyền, cũng không vận dụng Đại Nhật Như Lai Quyền và Âm Dương Thần Quang, tránh để lộ thân phận, chỉ thôi động Thiếu Âm Quyền.
Theo quyền ấn của hắn huy động, trong hư không từng con cá con màu đen hiện ra, mỗi con khi thì cứng rắn như sắt, khi thì yếu đuối như nước, biến hóa khó lường.
Kết quả là mấy chục con cá con màu đen vây quanh phi kiếm, áp chế kiếm thể vào bên trong, sinh sinh đoạt lấy.
“Thái Võ Ma Bàn Quyền, phàm là truyền thừa có liên quan đến Âm gian, chết hết cho ta!” Tóc dài Cẩu Oa bay lên, ánh mắt ngoan lệ.
Phía trước song quyền của hắn, cối xay màu vàng hiện ra, chậm rãi chuyển động, như muốn ma diệt hết thảy, uy thế phi thường kinh người.
“Đều xương cốt đứt gãy, còn hung hăng dũng đấu, nằm xuống!” Sở Phong cười lạnh, toàn lực ứng phó, đánh về phía trước.
Sáu quyền qua đi, cối xay năng lượng màu vàng óng sụp ra, nổ ra năng lượng màu vàng óng nồng đậm, Cẩu Oa hét thảm một tiếng, thất khiếu chảy máu, ngã văng ra ngoài.
Phịch một tiếng, hắn đụng vào Lôi Kích Mộc, xương cốt lại gãy thêm không ít, ngũ tạng nứt thành bốn mảnh.
Trên thực tế, hắn có thể đánh đến bước này rất không dễ, vì quái long mấy lần cơ hồ giết chết hắn, người khác đổi lại đã chết sớm sáu bảy lần, hắn sống sót dưới tay quái long, có thể nói đã dùng hết các loại chuẩn bị ở sau và nguyên khí, càng đem mấy loại đại dược đạt được trong Long Sào dùng hết.
Mà bây giờ gặp Sở Phong, sao có thể chống cự?
Ầm!
Sau đó, Sở Phong hung hăng đạp xuống, khiến yêu nghiệt Thái Võ nhất mạch trợn mắt, ánh mắt oán độc vô cùng, hắn cảm giác toàn thân xương cốt và gân mạch đều gãy mất, tự thân bị phế sạch.
Bảo Thể nấu luyện từ nhỏ, bây giờ bị phá, như khí cầu bị đâm thủng, năng lượng trút xuống hết sạch.
Đồng thời, hồn quang của hắn ảm đạm, bị gọt sạch một mảng lớn!
“Ngươi… dám phế ta!” Hắn kêu to, đơn giản sống không bằng chết, thà giết hắn còn hơn.
“Có gì không dám, vào Long Oa là Long Hổ tranh đấu, sinh tử bất kể.” Sở Phong hơi do dự, chung quy không giết hắn.
Hắn sợ Đông Thanh và tiên tử thần miếu khó xử, dù sao Thái Võ nhất mạch rất cường thế, phế Cẩu Oa này cũng coi như xong.
Nếu là chính hắn, trưởng thành về sau, gặp người Thái Võ nhất mạch, chắc chắn giết không tha!
Sở Phong chiếm được vào tay thanh phi kiếm lục oánh oánh kia, chỉ dài nửa thước, tương đương nhỏ nhắn oánh nhuận, nhưng phi thường sắc bén, hắn nhìn xuống đám yêu nghiệt, nói: “Mau gọi ca, nếu không Cẩu Oa chính là vết xe đổ.”
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm Tiểu Ô Nha.
Tiểu tử béo trắng trắng thấy Sở Phong đi tới, lập tức lông tóc dựng đứng, sau đó không cần Sở Phong uy hiếp nhiều, hắn lập tức sợ hãi, cao giọng kêu la.
“Đại ca, ngươi nhất định là thân huynh đệ thất lạc nhiều năm của ta, mẹ ta kể, ta có một đại ca lạc đường trong hồng trần, hai ta mới quen đã thân, ta có loại cảm giác, ngươi là anh ruột của ta! Nếu không tại sao nói là duyên phận, ta quen biết ngươi ở bên ngoài Long Oa, ta cảm thấy nhìn thấy ngươi như nhìn thấy một “chính mình” khác, chúng ta khí chất rất giống nhau, đều là người tốt, anh ruột!”
Hắn cười rạng rỡ, một bộ dáng vẻ rất đáng xấu hổ.
Sở Phong liếc hắn, nói: “Ánh mắt của ngươi kiểu gì vậy, ngươi nhìn là loại hỗn trướng hỏng đến chảy mủ, sao có thể khí chất giống ta? Gọi đại ca là được rồi, đừng anh ruột, buồn nôn. Vậy đi, ngươi phát cái thề, về sau đi theo ta chinh chiến.”
“Tốt, ta thề…” Tiểu Ô Nha tương đương phối hợp, cười như hoa cỏ đuôi chó, dù xán lạn, nhưng khiến người ta ghét bỏ.
Những người khác khinh bỉ, đồ hèn nhát này, thế mà đầu hàng và thỏa hiệp.
Nhưng… Tiếp theo, những người khác cũng xấu hổ cúi đầu, vì bọn hắn cũng phục nhuyễn, lần lượt gọi Sở Phong là đại ca.
Có câu nói, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt!
Sở Phong nhìn về phía Nữ Oa Oánh Oánh, nói: “Nhìn ngươi kìa, con gái con đứa, cùng đám bại hoại tiến tới, còn ra thể thống gì, may gặp ta, cứu được ngươi trước!”
Những người khác im lặng, ai là bại hoại, ngươi xấu nhất được không?!
Oánh Oánh tức giận, nhưng không lên tiếng.
Nể mặt Cửu gia của nàng, Sở Phong chắc chắn không thể ẩu đả nàng, dù sao còn trông cậy vào gia gia của nàng cung cấp vật liệu hiếm thấy, Sở Phong đang làm tốt đại đan ba cân tám lượng, song phương muốn đôi bên cùng có lợi.
“Trên người các ngươi đồ tốt không ít!” Sở Phong kinh hỉ, từ trên người một tiểu nữ yêu khác tìm ra một kiện áo giáp tàn phá, luyện chế từ vảy rồng!
Vốn vảy rồng rất lớn, một mảnh còn cao hơn bọn hắn, nhưng sau khi luyện thành áo giáp, lân phiến nhìn chỉ dài hơn một tấc, rất nhỏ bé chi chít.
Có chút đáng tiếc là, nó tàn phá lợi hại, do tiểu nữ yêu kia tìm thấy ở chỗ sâu trong long huyệt.
“Thuộc về ta!”
Sở Phong không khách khí tiếp thu, còn nói thêm: “Ai bảo ngươi cùng Cẩu Oa truy sát ta.”
Kết quả là, Sở Phong cướp sạch bọn hắn, hắn phát hiện thiếu một người hư hư thực thực là hậu nhân Lâm Nặc Y, chắc còn đang niết bàn, ngoài ra còn có đôi tỷ muội song sinh mà hắn thấy trên Luân Hồi Lộ, những người khác không chết trong Long Sào thì bị hắn bắt làm tù binh.
“Ừm, các ngươi giúp ta hái thuốc, quay đầu chia các ngươi một nửa!”
Sở Phong chào hỏi đám người bị trọng thương, bảo bọn hắn đi hái Long Huyết Quả các loại.
Hai ngày sau, Long Sào mở ra, một đám lão gia hỏa đều mang dáng tươi cười, chuẩn bị đón yêu nghiệt truyền nhân của nhà mình đi ra.
Vừa mở ra Long Sào, liền nghe thấy động tĩnh bên trong, tiếng vang rất lớn.
Thanh âm kia rất đều nhịp, một đám tiểu yêu nghiệt đang gọi đại ca.
“Có chút ý tứ, thế mà tranh ra một cường giả tuyệt đối, hẳn là truyền nhân Thái Võ nhất mạch, không đơn giản.”
“Không sao, một lần thắng được, không có nghĩa là về sau cũng là người mạnh nhất, dù sao có người tuổi tác lớn.”
“Ừm, nếu ta không nhớ lầm, trong này có đứa bé nhỏ nhất, tên Cơ Đại Đức thì phải, đoán chừng bị đánh thảm rồi, truyền nhân Thái Võ nhất mạch rất không thích hắn.” Có người mỉm cười, thực tế, hắn rất muốn nói, em bé kia chắc đã chết rồi.
“Tương lai ai sẽ chìm nổi ở vài châu lân cận đây? Người kia hơn phân nửa ở trong tổ này!” Người Thái Võ nhất mạch cũng đến, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.