Chương 43: Bạn cũ - Truyen Dich
Tiên Nghịch - Cập nhật ngày Tháng 3 20, 2025
Con rết này dài đến cả trăm mét, độc tố hẳn là đã đạt đến mức kinh khủng. Đối với loài rết, Vương Lâm cũng không lạ lẫm gì. Thuở nhỏ tại sơn thôn, hắn thường lật những tảng đá to, bắt rết nhỏ để đùa nghịch, hoặc mang về cho gia cầm ăn.
Đôi khi bất cẩn bị rết cắn, chỗ đó sưng đỏ lên. Nhưng chỉ cần rửa qua bằng nước, nhiều lắm thì nằm nhà vài ba ngày là khỏi, chẳng hề nguy hiểm đến tính mạng.
Thậm chí có giai đoạn, hắn còn chuyên đi bắt rết độc. Thầy lang trong thôn bảo rằng, loài rết độc này nếu biết cách sử dụng có thể chữa được một số bệnh. Phụ thân hắn năm đó túng thiếu, không có tiền mua gỗ sửa nhà, đành tự mình lên núi đốn củi. Nhưng do trên núi hàn khí quá nặng, phụ thân hắn sơ ý bị phong hàn nhập thể, suýt chút nữa mất mạng.
Khi ấy, thầy lang kê một đơn thuốc, trong đó cần một loại rết độc.
Sau đó, bệnh tình tuy thuyên giảm nhiều, nhưng bệnh căn vẫn không khỏi hẳn, mỗi khi thời tiết chuyển mưa lạnh thì toàn thân đau nhức khó chịu.
Thầy lang nói rằng, nếu có rết độc có thể giúp phụ thân hắn giảm bớt bệnh tình. Do đó, Vương Lâm đã bắt về không ít rết độc cho phụ thân chữa bệnh.
Đến tận hôm nay, ký ức về chuyện cũ năm xưa vẫn còn in đậm trong tâm trí Vương Lâm.
Nhìn con rết dài cả trăm mét, Vương Lâm xoa cằm thầm nghĩ, chất độc của rết nhỏ đã có thể chữa bệnh, vậy chất độc của con rết khổng lồ này tất nhiên sẽ hiệu quả hơn rất nhiều. Biết đâu nó còn có thể chữa khỏi hẳn bệnh căn cho phụ thân mình.
Nhưng con rết này thực sự quá lớn, so với nó, hắn quả thật quá nhỏ bé. Hắn lo rằng mình không những không lấy được độc tố, mà còn bị nó làm cho trọng thương.
Bỗng nhiên, Vương Lâm nhớ đến một phương thuốc cổ truyền ở quê nhà, hình như được các thế hệ tiền bối truyền lại. Đó là dùng một ít thảo dược tạo thành viên, cho rết ăn, nó sẽ phun ra độc tố.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn chằm chằm con rết khổng lồ với vẻ thèm thuồng, lập tức chạy ngay về đan phòng. Trong môn phái, nếu có nơi nào nhiều dược liệu nhất, thì đó chính là đan phòng. Hắn và Vương Hạo cũng đã bốn năm chưa gặp, nhân tiện mượn cớ này đến xem hắn thế nào.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, Vương Lâm đến đan phòng thì vừa vặn thấy Vương Hạo đang cẩn thận từ cửa hông đi ra. Hắn cũng thấy Vương Lâm, vội đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, thở dài một tiếng rồi vẫy Vương Lâm ra ngoài trước.
Vương Lâm ngẩn ra, thần thức đảo qua liền phát hiện, trong phòng tam sư huynh đang rất chăm chú, không ngừng ném các loại dược liệu vào lò luyện đan, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Đi ra không xa, Vương Hạo cũng rón rén bước đến, nhìn Vương Lâm không nói gì, kéo hắn chạy như điên. Đến khi cách thật xa mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vương Lâm, nghe nói ngươi từ bốn năm trước đã bắt đầu tu luyện, hiện tại đã đạt đến tầng thứ mấy của Ngưng Khí kỳ?”
Vương Hạo thở hổn hển, ánh mắt vẫn sợ sệt nhìn về phía đan phòng, vồn vã hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.
“Tầng thứ ba Ngưng Khí kỳ… Ah?”
Thần thức Vương Lâm đảo qua, Vương Hạo ở trước mặt như một vật thể trong suốt. Chỉ nhìn thoáng qua, Vương Lâm đã thất kinh. Vương Hạo đã đạt đến tầng thứ nhất Ngưng Khí kỳ, nhưng trong cơ thể hắn lại rất kỳ quái. Tất cả linh khí không lưu chuyển một cách bình thường, mà lưu động theo một phương thức quỷ dị.
Với phương thức lưu động này, cứ mỗi vòng tuần hoàn, linh khí sẽ bị lục phủ ngũ tạng hấp thu một phần, dung nhập vào trong đó.
Dựa theo trạng thái này, chỉ sợ một thời gian ngắn nữa, Vương Hạo sẽ khí tán thân vong.
Vương Hạo chua xót cười nói:
“Ngươi đã nhìn ra?”
Vương Lâm gật đầu, trầm giọng nói:
“Vương Hạo, nói cho ta biết rốt cuộc vì sao lại như thế?”
Vương Hạo nắm chặt quyền đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Năm đó chúng ta đi giao dịch hội, không đổi được Tạo Hóa Đan làm ta vẫn canh cánh trong lòng. Sau đó trong lúc vô ý, chủ nhân… không, Lữ Vân Kiệt, đã cho ta một viên Tạo Hóa Đan, đổi lại ta làm dược đồng cho hắn.”
“Lúc ấy ta rất kinh hỷ. Liền sau đó, Lữ Vân Kiệt lại đem cho ta một quyển công pháp, bảo là còn tốt hơn so với công pháp của bản môn. Ta cũng không suy nghĩ nhiều, liền bắt đầu tu luyện.”
Vương Lâm thở dài hỏi:
“Công pháp ấy đâu? Đưa ta xem.”
Vương Hạo lấy ra một quyển sách ném cho Vương Lâm, lại nói tiếp:
“Nhưng ta tu luyện được hai năm, thân thể ngày càng kém, trong cơ thể cũng luyện ra linh khí, nhưng ta lại không thể sử dụng được. Sau đó ta âm thầm hối lộ mấy tên đệ tử Tàng Kinh Các, nhờ chúng đem ta đi tra cứu tư liệu, biết được rằng công pháp mà Lữ Vân Kiệt cho ta tên là Lô Hỏa Khai Đình Đại Pháp.”
Vương Lâm lật xem qua công pháp này, càng xem càng kinh hãi. Công pháp này miêu tả hoàn toàn bất đồng, trái ngược hẳn với Ngưng Khí Tam Thiên. Công pháp này không chỉ dùng linh khí để cải tạo thân thể, mà còn đem tất cả linh khí nhập thể, hình thành một linh khí lốc xoáy. Linh khí lốc xoáy này, theo sự tích lũy linh khí trong cơ thể, sẽ dần dần khuếch tán ra, đến một lúc nào đó sẽ cắn nuốt thiên địa linh khí, từ bên ngoài hướng vào trong, cải tạo thân thể, cũng đạt được hiệu quả như Ngưng Khí kỳ.
Nói một cách đơn giản, Ngưng Khí Tam Thiên là công pháp tu luyện ôn hòa, từ trong ra ngoài, chậm rãi tấn cấp.
Còn công pháp này thì vô cùng bá đạo. Nếu may mắn, có thể hình thành được lốc xoáy, cắn nuốt được thiên địa linh khí, trước khi tinh khí của cơ thể tán đi hết. Nhưng nếu trước khi lốc xoáy có thể cắn nuốt được thiên địa linh khí, mà tinh khí của cơ thể đã tán hết, thì chắc chắn dẫn đến tử vong.
“Bộ công pháp này trong Tàng Kinh Các có nói, là công pháp của Lỗ Quốc năm trăm năm trước. Trong mười người tu luyện công pháp này, chỉ có một hai người may mắn thoát chết.”
Vương Hạo nghiến răng nghiến lợi hung hăng nói.
“Lữ Vân Kiệt cho ngươi tu luyện công pháp này là có ý gì?”
Ánh mắt Vương Lâm chớp động, đã nhìn ra được điểm mấu chốt của vấn đề.
Trong mắt Vương Hạo hàn mang chợt lóe, âm trầm nói:
“Hắn muốn đem ta làm dược lô. Dựa theo những ghi chép tỉ mỉ về công pháp trong Tàng Kinh Các, kẻ tu luyện Lô Hỏa Khai Đình Đại Pháp, ngay trước khi tinh khí tán hết tử vong, nếu bị vận dụng một số thủ đoạn, có thể luyện chế ra một quả Nhân Thọ Đan. Phục dụng đan dược này có thể gia tăng tuổi thọ thêm ba năm.”
Vương Lâm hít vào một hơi lãnh khí, thầm nhủ tên tam sư huynh Lữ Vân Kiệt này quả thật quá ác độc.
“Việc này ta cũng không dám đi tìm các vị bổn môn trưởng lão hoặc chưởng môn nhân để trình bày. Dù sao ta đã là đồng tử của Lữ Vân Kiệt, theo quy củ sinh tử cũng không còn thuộc về mình nữa, hoàn toàn nằm trong tay hắn. Nếu trước đây ta sớm biết như thế, đã không đáp ứng trở thành dược đồng của hắn, hiện tại hối hận cũng đã muộn. Một năm trước, Lữ Vân Kiệt biết ta đã phát hiện ra bí mật của công pháp này, nên đem phụ mẫu ra để ép buộc ta. Hiện tại ta đã thân bất do kỷ, mỗi ngày đều phải ăn vào rất nhiều linh đan, linh khí trong cơ thể cũng ngày một tăng lên. Theo tiến độ này, ta chắc chỉ còn sống được khoảng một năm nữa mà thôi.”
Vương Hạo chua xót, khó khăn lắm mới nói ra được những điều này.