Chương 36: Thị Phi - Truyen Dich
Tiên Nghịch - Cập nhật ngày Tháng 3 20, 2025
Nghĩ đến đây, hắn liền lấy ra hạt châu thần bí, bắt đầu bế quan tu luyện lần đầu tiên trong đời.
Thời gian tựa thoi đưa, chớp mắt hai năm đã trôi qua. Trong hai năm này, nếu không thổ nạp luyện khí, hắn lại miệt mài luyện tập Dẫn Lực Thuật, hoàn toàn không cảm thấy tịch mịch.
Tuy nói là hai năm, nhưng nếu tính cả thời gian trong không gian mộng cảnh, hắn đã bế quan gần mười ba năm rồi.
Linh khí nơi này nồng đậm dị thường. Hắn hiểu rõ, tuy kém Linh Khí Tuyền Thủy, nhưng mỗi lần thổ nạp, hắn cảm nhận được mật độ linh khí cao hơn bên ngoài gấp mấy lần.
Từ khi bắt đầu tu luyện Ngưng Khí kỳ tầng hai, tốc độ tu luyện trở nên chậm chạp. Sáu năm trước, khi ở trong mộng cảnh, hắn đã đạt đến đỉnh phong tầng thứ hai, phát hiện linh khí không còn gia tăng nữa, nên bắt đầu thử đột phá. Sau mấy lần thất bại, cuối cùng hắn cũng thành công tiến vào tầng thứ ba.
Nhưng điều khiến hắn buồn bực và khó hiểu chính là bảy năm sau trong mộng cảnh, mặc dù hắn đã đạt tới đỉnh phong tầng ba, nhưng bất kể hắn thử thế nào cũng không thể đột phá lên tầng thứ tư. Không phải do linh khí không đủ, mà là có một cỗ lực lượng thần kỳ luôn ngăn cản hắn trong thời khắc mấu chốt.
Hơn nữa, tầng thứ ba Ngưng Khí kỳ cũng có chút cổ quái. Không giống như hai tầng đầu, khi đạt tới cực hạn, nếu không tiến vào tầng tiếp theo thì linh khí sẽ không tiếp tục ngưng tụ.
Tầng thứ ba này giống như không có cực hạn vậy. Mặc dù Vương Lâm biết mình đã đạt tới đỉnh phong, nhưng khi thổ nạp, linh khí vẫn không ngừng gia tăng, thân thể cũng không ngừng được linh khí cải tạo.
Điều này khiến Vương Lâm cực kỳ kinh ngạc, nghĩ thế nào cũng không ra.
Cho đến hôm nay, toàn bộ Linh Khí Tuyết Thủy đã được dùng hết. Trong túi trữ vật của hắn chỉ còn lại một hồ lô chất lỏng cuối cùng. Cái hồ lô này đã theo hắn từ lâu lắm rồi. Nó chính là một trong ba cái hồ lô năm xưa hắn lên núi đã chôn xuống. Lúc trước hắn đã từng dùng hai cái, nhưng vì uống liền một hơi nên suýt nữa mất mạng. Thế nên từ đó đến giờ hắn vẫn luôn kiêng kị với cái hồ lô chứa đầy lộ thủy này.
Do dự một chút, Vương Lâm vẫn không lấy cái hồ lô này ra. Theo hắn nghĩ, bây giờ linh khí trong hồ lô này tuyệt đối đã đạt tới mức độ khủng khiếp. Mình đã từng suýt chết một lần rồi, cẩn trọng một chút vẫn tốt hơn.
Chờ khi luyện đến mấy tầng cao của Ngưng Khí kỳ rồi sử dụng cũng không muộn.
Hắn đứng lên, vặn mình một chút rồi đặt tay lên vách tường. Lập tức những tiếng ầm ầm nhỏ vang lên. Thạch bích từ từ nhấc lên, lộ ra một cái cửa. Ánh mặt trời xuyên qua cửa chiếu vào bên trong động. Vương Lâm bị ánh sáng bất ngờ chiếu vào nên cảm thấy chói mắt, mãi một lúc sau mới khôi phục lại bình thường. Lúc này hắn mới đi ra, hít sâu một hơi.
Đứng trên cao nhìn xuống, hắn thấy có không ít người đang ngồi chém gió với nhau trong sơn cốc. Chắc hẳn đều là không chịu nổi sự buồn tẻ khi bế quan nên mới ra ngoài giải sầu.
Nghĩ một chút, hắn quyết định ẩn giấu tu vi, chỉ để lộ ra ngoài tu vi Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất. Tiếp đó, hắn vung tay lên, một luồng lực đẩy từ phía dưới đẩy hắn lên, mang theo thân thể hắn nhẹ nhàng hạ xuống phía dưới.
Ở trong mộng cảnh mười ba năm, hắn đã luyện Dẫn Lực Thuật đến mức lô hỏa thuần thanh. Bây giờ gần như chẳng cần đến khẩu quyết, tâm niệm của hắn vừa xuất hiện, Dẫn Lực Thuật liền lập tức thi triển.
Ví dụ như việc hắn đang bay trên không lúc này chính là dùng Dẫn Lực Thuật khống chế thân hình của mình. Tuy nói chỉ cần luyện Dẫn Lực Thuật đạt tới trình độ nhất định là có thể làm được, nhưng tốc độ lại cực chậm. Một khi gia tốc sẽ xuất hiện tình trạng không thể khống chế được.
Mà hiện tại, Vương Lâm lại rất tự tin, cho dù là phi hành tốc độ cao thì cũng không có chuyện không khống chế được thân hình. Nếu không phải luyện tập Dẫn Lực Thuật mười mấy năm, tuyệt đối không thể làm được.
Nhưng nào có ai lại đi bỏ mười mấy năm ra luyện tập cái tiên thuật cơ sở này chứ? Người tu tiên đều chạy đua với thời gian, trên cơ bản sẽ không ai lãng phí thời gian như vậy cả. Thay vì luyện tập cái này, chi bằng tu luyện mấy tiên pháp cao cấp còn hơn.
Để không thu hút sự chú ý, Vương Lâm chậm rãi hạ xuống cốc. Nhưng vừa mới đáp xuống, một tiếng cười hô hố truyền đến: “Trời đất, mặt trời mọc đằng tây rồi! Đến phế vật Vương Lâm mà cũng có thể luyện đến Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất kìa! Cuối cùng cũng có thể xuống vách đá mà không cần ai hỗ trợ.”
Vương Lâm quay đầu nhìn lại, lạnh nhạt nhìn vẻ mặt kinh thường của Vương Trác. Bên cạnh Vương Trác lúc này còn có mấy người, toàn bộ đều là đệ tử môn nội.
Một thanh niên mặc bạch y, chừng hai bốn hai lăm tuổi lên tiếng chế nhạo: “Vương Lâm, thật ta khuyên ngươi không nên tới nơi này. Ngươi cứ ở khu tạp vụ với đám đệ tử ký danh là được rồi. Ở đó ngươi còn có thể có cảm giác cao cao tại thượng. Nhưng bây giờ ngươi lại là kẻ kém cỏi nhất trong số chúng ta rồi.”
Thần thức Vương Lâm khẽ đảo qua. Vương Trác cũng đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng ba giống hắn. Còn tên thanh niên vừa nói cũng đạt tới đỉnh phong tầng bốn, lúc nào cũng có thể đột phá.
“Vương Lâm, cuộc tỷ thí hai năm trước, coi như tiểu tử nhà ngươi cũng thông minh. Biết không phải là đối thủ của ta nên tự động bỏ cuộc. Nhưng ta nói cho ngươi biết, phế vật vĩnh viễn vẫn là phế vật. Cả đời này ngươi chẳng thể nào so với Vương Trác ta được. Ta là tân nhân vương hai năm trước, ngươi làm sao sánh được!”
Thanh niên vận bạch y bên cạnh cũng cười nhạo: “Tiểu sư đệ, đi lấy nước cho ta! Tâm tình sư huynh đây đang rất tốt, nói không chừng lại chỉ điểm cho ngươi một chút đó!” Nói xong, hắn ném một cái bình xuống dưới chân Vương Lâm.
Vương Lâm không nói không rằng, chỉ im lặng nhìn đối phương.
“Ý gì hả? Muốn đánh nhau sao? Nói cho ngươi biết, nhị sư huynh đã nói, trong hậu sơn đệ tử môn nội có thể đánh nhau. Nếu tiểu tử nhà ngươi không thức thời, đừng trách sư huynh ta giáo huấn ngươi.” Thanh niên vận bạch y lộ vẻ khinh thường.
“Đủ rồi! Im miệng hết cho ta!” Một tiếng quát từ trên vách núi truyền xuống. Tiếp đó, một đạo hắc ảnh bắn xuống nhanh như chớp. Sau khi nó hạ xuống, mới lộ ra thân ảnh Trương sư huynh. Hắn nhíu mày, quét mắt qua tất cả mọi người rồi quát: “Vương Trác, Tôn Hạo, hai người các ngươi không đi tu luyện mà lại đi khi dễ một sư đệ mới đến Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất là sao hả?”
Hai người sắc mặt khẽ biến, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Lâm, hừ lạnh một tiếng rồi không dám nói gì nữa. Hiển nhiên là trong lòng có chút sợ hãi vị Trương sư huynh này.
Trương sư huynh quay lại nhìn Vương Lâm, cũng nghiêm khắc nói: “Vương Lâm, ngươi thật ra cũng không nên tới nơi này. Nhưng nếu đã đến đây thì lo mà tu luyện cho tốt. Ở tu chân giới, thực lực mới quyết định tất cả.”
Vương Lâm gật đầu đồng ý, do dự một chút rồi hỏi: “Trương sư huynh, ta có một chuyện muốn hỏi một chút. Khi đạt tới đỉnh phong Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất, vì sao ta thử mọi cách đột phá mà vẫn không thể thành công?”