Chương 26: Sát Ý - Truyen Dich
Tiên Nghịch - Cập nhật ngày Tháng 3 20, 2025
Trong đầu vừa thoáng qua ba loại pháp thuật, trái tim Vương Lâm đã đập thình thịch. Hắn y theo khẩu quyết của Hỏa Diễm Cầu, tay phải ngưng tụ pháp quyết. Nhưng đáng tiếc thay, đừng nói đến ngọn lửa, ngay cả một đốm lửa nhỏ nhoi cũng chẳng thấy đâu. Hắn cau mày suy nghĩ, rồi lại thử lần nữa.
Mỗi lần thử nghiệm là một lần thất bại. May mắn thay, có một lần duy nhất xuất hiện được một đốm lửa le lói, nhưng nó cũng nhanh chóng tan biến.
“Haizz, đúng là thiên tư…” Vương Lâm cười khổ. Hắn quay sang tảng đá bên cạnh, bắt đầu luyện tập Địa Liệt Thuật. Tuy hiệu quả có phần tốt hơn Hỏa Diễm Cầu, nhưng nhìn mấy vết rạn nứt nhỏ bé trên tảng đá, hắn không khỏi cảm thán trong lòng. Pháp thuật này đem đi lừa gạt phàm nhân thì được, chứ dùng để chiến đấu thì vô dụng.
Cuối cùng, hắn chuyển sang luyện tập Dẫn Lực Thuật, nhưng kết quả cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Có điều, nếu xét về xác suất thành công, thì Dẫn Lực Thuật có vẻ nhỉnh hơn một chút. Vương Lâm không nói gì, tiếp tục tập trung vào tu luyện. Dẫn Lực Thuật thực chất là phương pháp dùng để cách không khống chế vật thể.
Nếu có thể luyện thành thuần thục, khi ngưng khí đạt tới tầng thứ hai, liền có thể tu luyện Khu Vật Thuật. Còn sau khi ngưng khí đạt tới tầng thứ ba, tiến vào tầng thứ tư, sẽ có cơ hội đến Kiếm Linh Các chọn lấy một thanh phi kiếm.
Luyện tập một hồi, trước khi trời tối hẳn, Vương Lâm liền trở về. Hiện tại, ngưng khí của hắn mới chỉ đạt tới tầng thứ nhất. Khi đi qua Đông Môn, ngang qua khu nhà của tạp dịch, hắn nghe thấy một thanh âm quen thuộc vọng ra.
“Lưu sư huynh! Ban đầu huynh giao cho ta công việc đốn củi, chỉ cần một trăm cân là xong. Nhưng tại sao bây giờ lại tăng lên tới một ngàn cân? Ta đâu còn là kẻ mới đến nữa. Bao năm qua vẫn hết lòng với huynh, mà huynh vẫn cứ ép ta. Chẳng lẽ đến khi ta phải xuống núi, huynh mới chịu buông tha cho ta sao?”
“Trương Hổ! Ngươi đừng có nói ta gây khó dễ cho ngươi. Dạo này cuộc sống của ta cũng chẳng yên ổn gì cho cam. Nhưng mà, ngươi lại dám lừa ta! Ngươi đốn củi mang đến phòng luyện đan, khiến ta bị người ta mắng cho một trận. Kiểm tra kỹ càng, ta mới phát hiện ra, cái tên ranh con như ngươi đúng là có bản lĩnh! Một trăm cân củi, không ngờ có tới ba mươi cân là nước!”
“Không thể nào! Huynh đừng có ngậm máu phun người! Chẳng phải mấy hôm trước Triệu Phú Quý đã cho huynh một cái tiên phù, để huynh giao cho ai đó một công việc nhẹ nhàng, bị ta nhìn thấy rồi sao? Huynh là người như thế nào, có ai mà không biết? Còn nếu huynh cố tình ép ta rời khỏi Hằng Nhạc Phái, thì cho dù có chết, ta cũng phải nói với các trưởng bối!” Trương Hổ giận dữ, lớn tiếng quát.
“Trương Hổ! Là ngươi ép ta! Muốn trách thì trách ngươi không may mắn, nhìn thấy những chuyện không nên thấy. Nếu việc này mà đến tai trưởng lão, lão tử sẽ cho người đến giết cả nhà ngươi!”
Từ trong phòng vọng ra thanh âm lạnh lẽo của thanh niên họ Lưu. Ngay sau đó, Trương Hổ kêu lên một tiếng. Vương Lâm nghe thấy vậy, kinh hãi, lập tức lao vào khu nhà của tạp dịch, đá văng cửa phòng.
Trước mắt hắn lúc này, nét mặt tên thanh niên họ Lưu hết sức dữ tợn, hắn cầm một thanh chủy thủ, đâm về phía Trương Hổ đang sợ hãi nép vào tường.
Vương Lâm thấy không kịp ra tay cứu Trương Hổ, liền sử dụng Dẫn Lực Thuật. May mắn thay, lần này hắn thành công. Dẫn Lực Thuật hóa thành một bàn tay vô hình, trong chớp mắt túm chặt lấy đối phương. Lúc này, thanh chủy thủ sắc bén đã lướt nhẹ qua ngực Trương Hổ, máu tươi ướt đẫm.
Tên thanh niên họ Lưu cảm thấy hoảng hốt. Toàn thân hắn bị một luồng lực lượng vô hình ép xuống, khiến cho thanh chủy thủ trong tay không thể đâm xuống được nữa.
Sắc mặt Trương Hổ tái nhợt. Mồ hôi tuôn ra như tắm, ánh mắt hắn đầy vẻ cảm kích nhìn Vương Lâm, rồi tránh qua một bên. Tên thanh niên họ Lưu thấy vậy, kinh hãi, liền cố gắng giãy dụa. Vương Lâm toát mồ hôi, có phần không thể khống chế được nữa.
Lần đầu tiên sử dụng Dẫn Lực Thuật để giữ lấy một người sống, khiến Vương Lâm cảm thấy lực bất tòng tâm. Hơn nữa, dưới sự giãy dụa của đối phương, hắn càng lúc càng khó khăn. Thân thể hắn run rẩy, nhưng thấy Trương Hổ không gặp nguy hiểm gì, hắn thở phào nhẹ nhõm. Dẫn Lực Thuật nhất thời có phần lơi lỏng.
Mắt thấy đối phương sắp giãy ra được, nét mặt Trương Hổ lộ vẻ cổ quái. Hắn đưa mắt nhìn Vương Lâm, rồi lại nhìn Lưu sư huynh. Trong ánh mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn, nhanh chóng nhặt lấy cây búa đốn củi, đi tới trước mặt Lưu sư huynh.
Ánh mắt Lưu sư huynh lộ vẻ sợ hãi, càng giãy dụa mạnh hơn. Trương Hổ cắn răng, thì thào nói:
“Vô độc bất trượng phu! Lưu sư huynh! Tất cả là do huynh ép ta! Mẹ kiếp! Huynh còn muốn giết cả nhà ta nữa, phải không?”
“Trương Hổ! Ngươi muốn làm gì?” Vương Lâm kinh hãi. Dẫn Lực Thuật liền mất đi hiệu quả.
Tên thanh niên họ Lưu trong nháy mắt đã có thể hoạt động bình thường.
Nhưng lúc này, Trương Hổ đã giơ búa lên bổ xuống. Một thanh âm bén ngọt vang lên, Lưu sư huynh không kịp né tránh, thân thể giãy giụa vài cái, rồi bất động.
Cây búa trong tay Trương Hổ rơi xuống đất, hắn đờ đẫn nhìn thi thể đầy máu trước mắt.
Vương Lâm sững sờ đứng im. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thi thể đầy máu. Một lúc sau, hắn cố gắng mở miệng:
“Trương Hổ! Ngươi…”
Trương Hổ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nét mặt hắn nhăn nhúm, dữ tợn nói:
“Vương Lâm! Ngươi cũng đã thấy, ta cũng không muốn giết hắn. Nhưng hôm nay, nếu không có ngươi, thì ta đã bị hắn giết chết rồi. Tất cả đều là do hắn ép ta!”
Vương Lâm trầm mặc không nói.
Trương Hổ hít một hơi thật sâu, lộ rõ vẻ kiên quyết. Hắn đi tới bên thi thể, rồi móc trong người Lưu sư huynh ra một cái túi. Mở ra xem, bên trong túi có mấy trăm cái tiên phù dành cho đệ tử ký danh. Ngoài ra còn có một quyển sách. Trương Hổ mở ra xem, rồi nhét vào trong người.
Sau đó, hắn tìm kiếm trong phòng một lúc, liền thấy dưới giường có một cái hốc bí mật. Mở ra, bên trong có một cuộn giấy màu vàng. Trầm ngâm một chút, hắn xoay người nhìn Vương Lâm, mở miệng nói:
“Vương Lâm! Cái ơn hôm nay, Trương Hổ ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Ta không thể ở lại Hằng Nhạc Phái được nữa. Một khi bọn họ phát hiện ra tên này chết, sẽ truy xét. Đến lúc đó, chắc chắn bọn họ sẽ tìm ra ta. Mấy thứ này ta mang đi. Còn cái tiên phù này để lại cho ngươi. Nếu không vì nó, thì tên họ Lưu này cũng chẳng nảy ra sát ý với ta.” Nói xong, hắn đưa cuộn giấy vàng cho Vương Lâm.
Vương Lâm vẫn không cầm lấy, thở dài, cười khổ nói:
“Ngươi… Tại sao ngươi lại làm như vậy? Nếu ngươi không giết hắn…”
Trương Hổ nhướng mày, nói:
“Vương Lâm! Không cần phải nói đến việc này nữa. Mấy năm qua ta đã chịu đủ rồi. Nếu ngươi coi ta là bằng hữu, thì hãy cầm lấy cái tiên phù này đi.”
Vương Lâm đành im lặng nhận lấy.
“Vương Lâm! Ta đi đây. Việc này không liên quan đến ngươi. Nếu môn phái có điều tra, thì cũng chỉ nghĩ đến ta. Nhưng lúc đó, ta đã rời khỏi Hằng Nhạc Phái từ lâu rồi. Hừ! Triệu Quốc lớn như vậy, Trương Hổ ta không tin cả đời chỉ là một tên đệ tử ký danh!” Nói xong, nét mặt Trương Hổ hết sức phức tạp, xoay người đi ra khỏi phòng.