Chương 21: Linh đan - Truyen Dich
Tiên Nghịch - Cập nhật ngày Tháng 3 20, 2025
Kẻ đến sau cùng, tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, mặt dài như ngựa, cằm hơi nhô ra, ánh mắt láo liên, hắn cất giọng:
“Vương sư đệ! Đệ bế quan mấy tháng nên không hay biết những chuyện nực cười trong Hằng Nhạc phái ta. Đúng như Từ sư muội nói, tên Vương Lâm kia đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để trà trộn vào hàng ngũ đệ tử!”
Vương Trác nghe vậy, đắc ý cười lớn:
“Vừa rồi thấy ngươi trở thành đệ tử, ta còn giật mình. Ai ngờ ngươi phải dùng đến thủ đoạn. Dù sao ngươi cũng có tư chất luyện thành tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ, hà tất phải làm việc mất thể diện, còn mang tiếng xấu cho Vương gia?”
Nữ tử họ Chu nhẹ nhàng lên tiếng:
“Vương sư đệ nói sai rồi. Tư chất tuy quan trọng, nhưng nghị lực còn quan trọng hơn. Tu tiên vốn là việc nghịch thiên, nếu không có nghị lực thì dù tư chất tốt đến đâu cũng vô dụng.”
Nữ tử họ Từ đứng gần Vương Trác chen vào:
“Vương sư huynh nói đúng! Thoáng nhìn đã biết Vương Lâm là tên ngốc, chẳng giống người tu tiên chút nào.”
Vương Lâm khẽ cười nhạt. Hắn hiểu rõ mối quan hệ phức tạp của đám người trước mặt. Vương Trác có vẻ như thích nữ tử họ Chu, nhưng nữ tử họ Từ lại quan tâm đến Vương Trác, nên mới luôn hùa theo.
Nụ cười của hắn khiến Vương Trác khó chịu, hắn hừ lạnh một tiếng:
“Vương Lâm! Ta khuyên ngươi nên rời khỏi Hằng Nhạc phái đi. Cuối năm có cuộc tỉ võ giữa các đệ tử trong môn phái, e rằng với trình độ của ngươi, không chết cũng tàn phế.”
Khi còn ở với Tôn Đại Trụ, Vương Lâm đã nghe nói mỗi dịp cuối năm, môn phái đều tổ chức tỉ võ giữa các đệ tử. Kẻ thắng cuộc sẽ được ban pháp bảo. Cuộc tỉ võ chia làm hai bảng, một bảng chọn ra mười người xuất sắc nhất trong toàn bộ đệ tử nội môn, bảng còn lại tìm ra người ưu tú nhất trong số tân đệ tử của năm đó.
Hắn bĩu môi đáp:
“Đa tạ ngươi quan tâm. Ta tàn phế hay tử thương cũng chẳng liên quan gì đến ngươi.”
Vương Trác cười khẩy:
“Ta xem ngươi là người thân thích nên mới nói vậy. Nếu ngươi không biết điều, đến lúc tỉ võ đừng trách ta không nương tay!”
Từ nhỏ, Vương Trác đã coi thường cả nhà Vương Lâm. Dù trước đây chưa từng gặp mặt, nhưng hắn đã nghe cha kể rất nhiều. Cha hắn nói năm xưa cha của Vương Lâm đã dùng lời ngon ngọt lừa gạt gia gia, còn đem một lượng lớn tài sản của gia đình chia cho kẻ thù, lại còn nhiều lần sỉ nhục cha hắn. Cũng may người thân thích biết chuyện đã giúp cha hắn đòi lại số tài sản đã mất. Vì vậy, hắn luôn coi cả nhà Vương Lâm là nỗi sỉ nhục của họ Vương.
Dù sau này lớn lên, hắn cảm thấy mọi chuyện dường như không hoàn toàn giống như lời cha nói, nhưng bản tính hắn vốn nhỏ nhen, kiêu ngạo, thậm chí đến cả cha hắn, hắn cũng không coi ra gì, huống chi là người ngoài.
Nữ tử họ Từ đứng bên cạnh Vương Trác nhỏ giọng hỏi:
“Hai người là họ hàng với nhau sao?”
Hai người còn lại cũng ngạc nhiên. Đến tận hôm nay, họ mới biết chuyện này. Không ngờ hai người lại có quan hệ họ hàng.
Thấy Vương Trác nóng mặt, nữ tử họ Từ vội nói:
“Vương Trác ca ca! Hắn không hiểu ý tốt của huynh, huynh đừng giận. Huynh là người tốt, thông minh hơn hắn. Cứ để sau này rồi hắn sẽ hiểu. Nhà ta cũng có những người họ hàng như vậy, ta hiểu huynh cảm thấy tiếc vì lòng tốt đặt không đúng chỗ, có phải không?”
Vương Trác nghe vậy có chút ngượng ngùng, liếc nhìn đối phương, không biết nàng ta nói thật hay châm chọc mình.
Vương Lâm nghe xong, chợt cười:
“Vương Trác! Xem ra ta đã hiểu lầm ngươi. Được rồi! Lòng tốt của ngươi, Vương Lâm ta xin ghi nhớ.”
Đang nói, cánh cửa phòng luyện đan hé mở, một thiếu niên mặc áo ngắn bước ra, dáng vẻ khỏe mạnh, thông minh lanh lợi. Người đó chính là Vương Hạo.
Vừa ra, hắn không ngừng ho khan, thu hút sự chú ý của mọi người, rồi đắc ý nói:
“Linh đan hôm nay còn chưa ra lò. Các vị xếp hàng đợi nhé. Lát nữa chủ nhân luyện xong, ta sẽ gọi mọi người vào.”
Vương Trác trừng mắt nhìn Vương Hạo, nghiến răng ken két. Nhưng bây giờ, hắn không thể đắc tội với Vương Hạo. Dù sao hắn cũng là dược đồng của tam sư huynh, chuyên làm việc lặt vặt trong phòng luyện đan. Nếu đắc tội, lỡ tam sư huynh trách phạt, trừ mất khẩu phần hàng ngày thì nguy.
Vương Hạo nói xong, đảo mắt nhìn xung quanh. Khi thấy Vương Lâm, hắn lộ vẻ vui mừng, vội kéo Vương Lâm sang một bên, nói nhỏ:
“Thiết Trụ ca! Chúc mừng huynh đã trở thành đệ tử của bổn môn. Chuyện của huynh, ta đã nghe hết rồi. Vốn định tìm huynh tâm sự, nhưng ở đây không thể tùy tiện ra ngoài. Lời người khác nói, huynh đừng để tâm. Đợi sau này tiên thuật luyện thành, xem bọn họ còn nói gì nữa.”
Vương Lâm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười:
“Vương Hạo, cảm ơn ngươi.”
Vương Hạo hắng giọng nói tiếp:
“Hôm đó, ở tòa nhà lớn của Vương gia, ta định lên tiếng nói đỡ cho huynh. Nhưng cha ta đã trừng mắt, ý ông ấy là không muốn ta can dự vào. Thiết Trụ ca! Huynh đừng để bụng nhé.”
Vương Lâm lắc đầu:
“Chuyện đã qua rồi nhắc lại làm gì! Bây giờ ta chỉ nghĩ đến tu luyện, nhanh chóng đạt tới tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ.”
Vương Hạo liếc nhìn xung quanh, nhân lúc mọi người không chú ý, lấy từ trong bọc ra một vật gì đó nhét vào tay Vương Lâm, nháy mắt ra hiệu. Bất chợt, từ trong đan phòng vọng ra một âm thanh lãnh đạm:
“Dược đồng, ngươi đâu rồi?”
Vương Hạo dạ một tiếng rồi nhanh chóng chạy vào đan phòng.
Vương Lâm nắm chặt vật trong tay, liếc nhìn, thấy đó là ba viên dược hoàn. Hắn lặng lẽ đút vào túi, rồi ngồi bệt xuống đất chờ đợi.
Bốn người còn lại, trừ một nam tử tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi cũng ngồi bệt xuống đất, những người còn lại đều đứng ở một bên.
Vương Trác như muốn lấy lòng, thầm thì trò chuyện với nữ tử họ Chu, còn nữ tử họ Từ có vẻ tức giận, thỉnh thoảng chen vào vài câu.
Thời gian chậm rãi trôi, bóng tối dần buông xuống. Khi ánh trăng từ từ lên cao, cửa đan phòng lại mở, Vương Hạo mệt mỏi bước ra, tay bưng một chiếc khay.
Trên khay có năm viên hạ phẩm linh thạch và năm viên dược hoàn long lanh trong suốt.
Từng người bước lên phía trước nhận lấy. Vương Lâm là người lấy sau cùng. Sau khi nhận phần của mình, hắn mỉm cười với Vương Hạo rồi xoay người, đi ra.
Tình cảm của Vương Hạo, hắn khắc sâu trong lòng. Còn thứ mà Vương Hạo đưa cho hắn lúc nãy chính là linh đan.