Chương 13: Trưởng lão - Truyen Dich

Tiên Nghịch - Cập nhật ngày Tháng 3 20, 2025

Trong lòng mang theo một cỗ phiền muộn, hắn tiến đến xem xét kỹ càng. Không chỉ có đám Lam Tuyến Thảo, mà ngay cả Tử Dạ Hoa đối diện cũng héo úa, tuy mức độ khác nhau, nhưng chẳng qua không nghiêm trọng bằng Lam Tuyến Thảo.

Hắn nhớ rõ mồn một, buổi trưa đám thảo dược này còn xanh mướt, tràn đầy sinh lực, vậy mà mới chỉ một buổi chiều, sao lại biến thành thế này? Hắn nhặt một nhánh Lam Tuyến Thảo héo rũ, tập trung quan sát. Nhìn bề ngoài, Lam Tuyến Thảo đã mất hết nước, thành ra khô héo. Mặt hắn lộ vẻ trầm tư, sờ soạng đám bùn đất dưới chân, phát hiện vẫn còn ẩm ướt, hoàn toàn phù hợp cho thảo dược sinh trưởng. Điều này khiến hắn không khỏi nghi hoặc, kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, ánh mắt hắn chợt lóe lên, lẩm bẩm:

“Buổi chiều hôm nay, nơi này của ta chỉ có một người tới… Nhưng hắn chỉ là một ký danh đệ tử, làm sao có thể khiến đám thảo dược này khô héo?”

Nghĩ đến đây, hắn quyết định phải điều tra rõ ngọn ngành. Không nói lời nào, hắn vung tay áo, thân mình lập tức bay lên, dưới chân xuất hiện đám mây bảy màu, nhanh chóng rời khỏi chính viện. Chẳng bao lâu sau, hắn đã đến phòng tạp vụ của ký danh đệ tử.

“Kẻ nào phụ trách nơi này?”

Tôn trưởng lão khẽ quát một tiếng, lập tức hóa thành âm thanh như tiếng sấm nổ. Một đệ tử áo vàng họ Lưu phụ trách nơi đây vội vàng từ trong phòng chạy ra, mặt cắt không còn giọt máu, quỳ phịch xuống đất, dập đầu lia lịa.

Tôn trưởng lão nhíu mày, mất kiên nhẫn nói:

“Ở đây có ghi chép về Vương Lâm không?”

Đệ tử họ Lưu trong lòng “thịch” một tiếng. Hắn không thể ngờ được một trưởng lão cao quý lại đích thân đến hỏi về một tên phế vật. Hắn kinh hoàng nhớ lại trước kia từng gây khó dễ cho Vương Lâm, nhất thời sắc mặt trắng bệch, kinh hãi nói:

“Đệ tử… có… có ghi chép về Vương Lâm sư đệ. Vương sư đệ siêng năng, hiếu học, mỗi lần làm việc đều rất chăm chỉ. Đệ tử… đệ tử luôn lấy hắn làm tấm gương… mẫu mực… đệ tử…”

Tôn trưởng lão dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái. Đối phương càng khẩn trương, chứng tỏ càng kính sợ hắn. Phải biết rằng thực ra trưởng lão Hằng Nhạc Phái không có giá trị gì, tất cả nhị đại đệ tử đều là trưởng lão, đương nhiên xưng hô này chỉ dành cho ký danh đệ tử mà thôi. Nếu là nội môn đệ tử thì phải xưng hô sư thúc.

Tuy rằng trong mắt ký danh đệ tử, hắn là trưởng lão, nhưng thực ra trong thế hệ nhị đại đệ tử, hắn chẳng có địa vị gì, thực lực cũng thuộc loại bét bảng, đến cả tam đại đệ tử cũng coi thường hắn.

Nếu không, ai lại giao cho hắn cái công việc chẳng quan trọng gì là cho phép ký danh đệ tử về nhà thăm người thân?

Mặt lạnh tanh, Tôn trưởng lão trầm giọng hỏi:

“Chỗ ở của Vương Lâm ở viện nào?”

“Ở… ở góc Bắc viện phụ chữ Thổ.”

Chưa đợi hắn nói xong, Tôn trưởng lão đã khẽ động thân mình, hóa thành một đạo cầu vồng bay về hướng Bắc, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Đệ tử họ Lưu càng thêm khẩn trương, trong lòng vô cùng hối hận. Hắn thầm thề, về sau nếu gặp lại Vương Lâm, nhất định không được châm biếm như trước mà phải nịnh nọt thật tốt, hầu hạ hắn như ông nội của mình. Người ta chính là tâm phúc mà trưởng lão đích thân hỏi đến a!

Sau khi Tôn trưởng lão tiến vào viện phụ chữ Thổ, thần thức đảo qua, không thấy bóng dáng Vương Lâm. Hắn trầm ngâm một chút, tiến vào nơi ghi chép xem xét, tìm được số phòng của Vương Lâm, liền đi thẳng đến đó. Trương Hổ đang khò khò ngủ say, hoàn toàn không hay biết Tôn trưởng lão đã đến.

Thần thức cẩn thận dò xét một lượt trong phòng, Tôn trưởng lão chau mày, thì thầm:

“Đi nhanh thật… hừ, đợi sau khi hắn trở về, kiểm tra lại cũng được.”

Vương Lâm đang bước đi giữa núi rừng, trên đùi dán một lá tiên phù. Quả nhiên tiên phù này vô cùng thần kỳ, sau khi dán lên người, một dòng khí nóng hầm hập từ đó tiến vào cơ thể, tụ tập ở hai chân, bạch quang lóng lánh chói mắt. Từ xa nhìn lại, hắn chẳng khác gì tiên nhân hạ phàm.

Đặc biệt là đám dã thú trong núi rừng, vừa nhìn thấy bạch quang này liền nhanh chóng tránh xa, không dám đến gần.

Gió nhẹ thổi vào mặt, không khí giữa núi tươi mát, lòng Vương Lâm vô cùng vui vẻ, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn hơn. Dựa theo ký ức, hắn không ngừng chạy về phía trước.

Một đêm trôi qua bình yên. Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, hắn uống nước suối trong hồ lô, đợi đến khi tinh lực tràn đầy liền quay đầu nhìn lại, phát hiện mình đã ra khỏi núi rừng. Ước chừng đi thêm một đoạn nữa là đến thị trấn, sau đó men theo đường nhỏ là có thể trở về thôn.

Không dừng lại, hắn sải bước nhanh chóng tiến về phía trước. Khi trời đã sáng hẳn, hắn đã đến được thị trấn. Lúc này đang đúng phiên chợ, người qua lại vô cùng náo nhiệt. Vương Lâm đi dạo một vòng, mua một ít quà cho cha mẹ rồi vội vàng rời đi.

Khi mặt trời đã lên cao, cuối cùng Vương Lâm cũng về đến thôn. Từ xa hắn đã thấy trong nhà treo cao những tờ giấy màu đỏ, trên đó viết chữ “Thọ” thật lớn.

Ngoài cửa, xe ngựa đậu san sát, người đến người đi tấp nập.

Vương Lâm giật mình, vội vàng tiến đến gần, dừng lại trước cửa chính. Sự xuất hiện của hắn quá mức kinh ngạc, những người thân thích đang tụ tập tại nhà Vương Lâm để chúc thọ, chỉ thấy một đạo bạch quang lóe lên, tiếp theo Vương Lâm đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Tất cả mọi người đều lộ vẻ hâm mộ, bắt đầu ồn ào ca ngợi.

“Nhị ca, Vương Lâm đã trở về! Ngươi xem thằng bé này, thật là tuấn tú, xem ra đúng là có tố chất làm tiên nhân!”

“Không chỉ vậy đâu, lúc trước tiên nhân nhìn nhầm, về sau cũng đã hối hận rồi, trực tiếp thu Vương Lâm làm đệ tử. Về sau, cả Vương gia chúng ta đều nhờ vào ba đứa nhỏ này!”

“Là ta mắt mờ, không nhìn ra ưu điểm của thằng bé này. Bây giờ thì thấy rồi, thằng bé Vương Lâm có thua kém gì Vương Trác và Vương Hạo đâu? Rõ ràng là rồng trong loài người, giỏi! Giỏi! Giỏi!”

Tam thúc có vai vế cao nhất trong gia tộc họ Vương, vuốt chòm râu bạc phơ, lớn tiếng tán thưởng, tựa hồ đã quên mất vẻ mặt ác độc của hắn cách đây không lâu.

“Vương Lâm, thằng bé này từ bé đã thông minh. Ta đã từng nói từ lâu, nó có thể được tiên nhân thu nhận. Lần trước chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn thôi. Tiên nhân cũng có thể nhìn nhầm, huống chi chúng ta là phàm nhân? Vương Lâm, cháu đừng oán hận Ngũ thúc nhé, Ngũ thúc ở đây xin lỗi cháu!”

Mọi lời nói xôn xao, tất cả người thân thích đều thay đổi sắc mặt, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, lộ vẻ thân thiện.

Vương Lâm thầm hừ một tiếng trong lòng. Lúc này, cha hắn vui mừng từ cửa chính bước ra, nắm lấy tay Vương Lâm, ân cần hỏi:

“Thiết Trụ, sao con lại về đây? Chẳng phải ta đã nói với con rồi sao, phải an tâm ở Hằng Nhạc Phái, không cần nhớ nhung gia đình.”

Vương Lâm nhìn cha hắn, thấy những nếp nhăn trên mặt ông đã giảm đi rất nhiều, hiển nhiên mấy ngày nay ông vô cùng cao hứng, vì thế cười nói:

“Cha! Người yên tâm, mỗi năm, mỗi đệ tử trong phái đều có ba cơ hội về thăm người thân. Chờ sau khi sinh nhật người qua đi, con sẽ lập tức trở về gấp.”

Cha Vương Lâm đắc ý nhìn những người thân thích xung quanh, kéo Thiết Trụ vào cửa chính, lớn tiếng nói:

“Mẹ nó à, bà xem ai đã trở về này!”

Mẹ Vương Lâm đang bị một đám nữ quyến vây quanh, nói chuyện thường ngày rôm rả với nhau. Nghe thấy tiếng chồng, bà vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, lập tức mừng rỡ chạy tới nắm chặt tay Vương Lâm, ân cần hỏi han.

Quay lại truyện Tiên Nghịch

Bảng Xếp Hạng

Chương 184: Huyền Quy độ kiếp

Chương 743: Quần ma loạn vũ

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 19, 2025

Chương 1910: Luyện đan thành công

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 19, 2025