Chương 81: Linh Thực sư - Truyen Dich

Ngự thú từ số 0 - Cập nhật ngày Tháng 3 11, 2025

“Nha?”

Chó Hỏa Nha méo đầu, đối với cử động này của Tiểu Đệ rất không hiểu.

“Tìm ~”

Nhỏ Tầm Bảo quỷ ngọt ngào kêu Phong Điêu một tiếng.

Phong Điêu không biết nhỏ Tầm Bảo quỷ nhưng nhận ra Kiều Tang.

Là một thành viên thủ hộ trật tự tại trấn Kỳ Đường, nó đối với hành vi này của nhỏ Tầm Bảo quỷ cũng không xa lạ.

Bởi vì thường xuyên sẽ có người cầm đồ ăn thức uống muốn hối lộ nó, nhưng lần nào nó cũng nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt.

Có điều tiểu gia hỏa trước mặt là sủng thú của muội muội chủ nhân, tính ra cũng là người một nhà.

Có lẽ nên nể mặt nhận lấy…

Phong Điêu có chút do dự.

Nó nhìn bình sữa bò nhỏ trước mặt.

Muốn nói hối lộ thứ này hình như hơi keo kiệt, nó ba tuổi đã cai sữa…

Đây chỉ là biểu hiện hữu hảo của đối phương.

Một nhóc tỳ còn đang uống sữa thì có thể có ý đồ xấu gì chứ.

Phong Điêu rất nhanh đã nghĩ thông suốt.

“Phong Hưu.”

Nó hơi mở rộng đôi cánh, cúi đầu, dùng miệng mở nắp bình sữa bò từ móng vuốt của nhỏ Tầm Bảo quỷ.

Sau đó ngậm miệng bình, một hơi uống cạn bình sữa bò.

Dùng cánh nhận lại bình không, Phong Điêu hướng về phía nhỏ Tầm Bảo quỷ cười thân thiện.

“Tìm.”

Nhỏ Tầm Bảo quỷ thấy Phong Điêu uống hết sữa bò, vui vẻ kêu một tiếng.

Sau đó nó chỉ chỉ đuôi của Phong Điêu, khoa tay múa chân.

“Tìm.”

“Tìm kiếm.”

“Tìm.”

Một cơn gió thổi qua, Phong Điêu như tượng đá đứng im tại chỗ.

Thì ra nhóc tỳ này lại có chủ ý này!

Nó đột nhiên lùi lại một bước, đầu lắc lư như cổ của con cá.

“Tìm kiếm!”

“Tìm!”

Nhỏ Tầm Bảo quỷ chỉ vào cái bình không còn đang bị Phong Điêu cầm.

Phong Điêu ngây người tại chỗ, nội tâm không ngừng giãy dụa.

Chủ nhân nói với nó, làm nhân viên chính phủ không thể tùy tiện cầm đồ của người khác, nếu không sẽ bị báo cáo.

Nếu bị báo cáo, không chừng công việc của chủ nhân sẽ mất…

Phong Điêu do dự hồi lâu, đưa cánh ra phía sau.

“Phong Hưu! ! !”

Kiều Tang và Diệp Nhiễm Nhiễm đang trò chuyện giật mình, quay đầu lại liền thấy Phong Điêu tràn đầy nước mắt cùng nhỏ Tầm Bảo quỷ vẻ mặt vô tội.

Chó Hỏa Nha trợn mắt há hốc mồm chứng kiến toàn bộ quá trình.

Nội tâm của nó lâm vào mê mang chưa từng có.

Thì ra, còn có thể như vậy sao…

Quê của Kiều Tang không ở trung tâm trấn, mà nằm ở đường thủy gần Liễu Cam Khê.

Nhà cửa ở đây không có lầu cao, toàn là nhà cũ có sân vườn.

Núi đẹp, nước trong, không khí tốt, chỉ là việc giao đồ ăn, xử lý nghiệp vụ bên ngoài không tiện lắm.

Đại cữu mấy năm trước làm ăn kiếm được chút tiền liền đem nhà cũ sửa sang lại, khiến cho nhà cũ có cảm giác nhà giàu giữa những căn nhà khác.

Sau khi đưa Kiều Tang đến nhà cũ, Diệp Nhiễm Nhiễm đề nghị ở lại cùng nàng đi xem đối tượng hẹn hò, kiểm định một chút.

Kiều Tang quyết đoán từ chối.

Đây không phải thuần túy là bắt nàng đi làm bóng đèn sao?

Mợ ba đã sớm dọn dẹp căn phòng Kiều Tang từng ở.

Đơn giản sắp xếp đồ đạc xong, Kiều Tang vấn an ông ngoại bà ngoại.

Hai vị người già trong nhà thân thể không tốt, rất ít khi đi lại.

Bà ngoại lúc trước khá mạnh mẽ, nhưng lớn tuổi rồi lại trở nên rất dễ nói chuyện.

Nếu là lúc trước nhìn thấy tiểu bối khế ước sủng thú không thể khống chế như vậy, sợ là sẽ cầm giày đuổi đánh.

Bây giờ lại chỉ cười cười nói chuyện phiếm.

Ông ngoại lúc còn trẻ lòng dạ cao, cũng từng tham gia các cuộc tranh tài lớn nhỏ.

Về sau tiến vào bí cảnh bị liên minh định cấp độ nguy hiểm là C, sủng thú khế ước ban đầu liền bỏ mạng ở trong đó.

Sau khi ra ngoài không gượng dậy nổi, từ bỏ khát vọng lúc trước, sau đó ở lại trấn Kỳ Đường kết hôn sinh con, an cư lạc nghiệp.

Đều nói con Phi Kiêu tráng thống kia của ông ngoại vốn có thể trốn thoát, nhưng vì cứu chủ nhân mà liều mạng ngăn chặn địch nhân, mất mạng.

Ông ngoại nhìn chó Hỏa Nha và Tầm Bảo quỷ vây quanh Kiều Tang, trầm mặc hồi lâu chỉ nói một câu hãy đối xử tốt với chúng.

Ăn cơm trưa xong, Kiều Tang mang theo chó Hỏa Nha và nhỏ Tầm Bảo quỷ vào sân, muốn tiến hành một buổi huấn luyện không lo lắng.

Nhưng khi nàng nhìn thấy các loại hoa cỏ, rau quả trong sân liền ngây người.

Sân này trước kia là như vậy sao…

Đúng lúc mợ ba cầm bình phun đi tới, nàng nhìn Kiều Tang ngây ngốc tại chỗ, cười nói: “Thế nào, có phải rất đẹp không?”

Kiều Tang hoàn hồn, hỏi: “Mợ ba, những thứ này trồng từ khi nào vậy?”

Mợ ba mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo nói: “Đây không phải Tĩnh Mân tỷ tỷ của con muốn thi vào đại học Nam Thực, làm Linh Thực sư sao, cậu con liền đặc biệt làm những thứ này từ bên ngoài về cho nó nghiên cứu.”

Kiều Tang: “…”.

Linh Thực sư chính là người chuyên phụ trách trồng trọt, bồi dưỡng thực vật chứa năng lượng.

Mợ ba có hai đứa con, Diệp Tĩnh Mân chính là con gái nhỏ của mợ ba, năm 15 tuổi nàng ấy không có não vực thức tỉnh.

Nếu sinh ra trong gia đình bình thường thì căn bản không có cách nào tiếp xúc với những thứ này, nhưng Diệp gia có không ít Ngự Thú Sư, điều này cũng làm cho Diệp Tĩnh Mân có thể tiếp tục tiếp xúc với kiến thức liên quan đến sủng thú.

Theo trình tự thi đại học bình thường, muốn thi chuyên nghiệp liên quan đến sủng thú thì nhất định phải là Ngự Thú Sư.

Chuyên ngành linh thực cũng như vậy.

Có điều trong đó còn có một con đường tự chủ chiêu sinh.

Liên quan đến tự chủ chiêu sinh từ trước đến nay chuyên ngành đều chiếm hơn phân nửa, điều này cũng làm cho một số người không phải Ngự Thú Sư thấy được hi vọng.

Bởi vì vấn đề hộ khẩu, Diệp Tĩnh Mân học cấp ba ở trấn Kỳ Đường, bây giờ vừa kết thúc lớp mười một, bước vào lớp mười hai.

Có mục tiêu rồi thì giai đoạn này cân nhắc vấn đề tự chủ chiêu sinh một năm sau cũng là bình thường.

“Vậy Tĩnh Mân tỷ đâu? Sao ăn cơm trưa không thấy chị ấy?” Kiều Tang hỏi.

“Nó đi học thêm ở nhà một lão sư, nhà lão sư ấy ở trên trấn, đi đi về về phiền phức, đang ăn ở đó luôn.” Mợ ba trả lời.

Căng thẳng thật…

Kiều Tang không nhịn được thầm than.

Sân này xem ra so với dưới lầu chung cư còn không thích hợp để huấn luyện…

Cây xanh ở chung cư nói thế nào cũng là thực vật bình thường, còn những thứ này rõ ràng đều là linh thực…

Chắc phải tốn không ít tiền…

Liễu Cam Khê.

Cách nhà cũ chỉ khoảng một cây số, nơi này yên tĩnh, ở đây hai mươi phút cũng không thấy một bóng người.

“Nha Bảo, sử dụng phân thân sau đó phóng thích Hỏa Diễm vòng xoáy, cho đến khi không còn năng lượng trong cơ thể.” Kiều Tang nói.

Chó Hỏa Nha gật đầu, thuần thục thi triển, bắt đầu luyện tập.

Nhỏ Tầm Bảo quỷ ở bên cạnh tò mò nhìn.

Kiều Tang lấy điện thoại ra, chuẩn bị ghi lại số lần vào bản ghi nhớ.

Mục đích của lần huấn luyện này không phải là tăng độ thành thạo của Hỏa Diễm vòng xoáy, mà là để kiểm tra xem trong tình trạng sung mãn, năng lượng trong cơ thể chó Hỏa Nha đủ để phóng thích mấy lần Hỏa Diễm vòng xoáy.

Sau khi ghi chép xong Hỏa Diễm vòng xoáy còn phải ghi chép số lần phóng thích các kỹ năng khác như hỏa hoa, Liệt Diễm công kích.

Như vậy có thể quan trắc được năng lượng trong cơ thể chó Hỏa Nha đủ để phóng thích những kỹ năng gì.

Sau này khi đối chiến cũng có thể có nhận thức rõ ràng về cực hạn của chó Hỏa Nha.

Rất nhanh, chó Hỏa Nha đã hao hết năng lượng trong cơ thể.

Nhìn chó Hỏa Nha thở hồng hộc, nhỏ Tầm Bảo quỷ thuần thục lấy vòng tròn ra, đưa sữa bò tới.

Chó Hỏa Nha cứng đờ, lùi lại một bước rồi chạy chậm đến trước mặt Ngự Thú Sư của mình.

“Nha.”

Chó Hỏa Nha ánh mắt tràn ngập khát vọng.

Kiều Tang hiểu ý, lấy sữa bò từ trong ba lô ra, mở ra rồi đưa tới.

Chó Hỏa Nha lúc này mới nhận lấy, an tâm uống.

“Tìm?”

Nhỏ Tầm Bảo quỷ nghiêng đầu.

Nó không hiểu vì sao buổi sáng còn rất tốt, bây giờ lại thay đổi.

Kiều Tang không chú ý tới sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai con sủng thú.

Nàng cúi đầu ghi chép.

Hỏa Diễm vòng xoáy, chó Hỏa Nha có thể phân thân 7 lần, tổng cộng phóng thích 56 lần.

Thế nhưng hỏa chi nha cần hỏa diễm không nhiều như hỏa diễm vòng xoáy, tiêu hao năng lượng của hỏa chi nha lại nhiều hơn.

Kiều Tang không suy nghĩ lâu.

Hỏa chi nha đã đạt đến cấp bậc Tiểu Thành, mà Hỏa Diễm vòng xoáy vẫn còn ở trình độ tinh thông.

Độ thành thạo càng cao, uy lực càng lớn thì tiêu hao năng lượng càng nhiều, điều này không có gì kỳ lạ.

Ngay khi Kiều Tang nghĩ thông suốt thì điện thoại di động vang lên, nàng thuận tay nghe máy: “Alo, mẹ.”

“Con gái à, đặc sản đã đưa cho cữu mụ và bà ngoại chưa?”

“Đều đưa rồi ạ.”

“Vậy còn Vương a di?”

Kiều Tang: “…”.

(Hết chương)

Quay lại truyện Ngự thú từ số 0

Bảng Xếp Hạng

Chương 2083: Gặp phải phục kích

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 28, 2025

Chương 3252: Thiên Long chân quân

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 28, 2025

Chương 2082: Cấm trận hủy

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 28, 2025