Chương 53: Không có uổng phí cách ăn mặc - Truyen Dich
Ngự thú từ số 0 - Cập nhật ngày Tháng 3 10, 2025
“Một chiêu! Chỉ dùng một chiêu! Sa Sỉ, ngươi có ý kiến gì về trận đấu này?” Trung niên xướng ngôn viên mở miệng hỏi.
Một chiêu hạ gục đối thủ ở trình độ này của trận đấu không có gì đặc biệt.
Thời gian quá ngắn, thiếu tự tin, phân tích không đủ, người xem không nhìn ra được điểm mấu chốt, lúc này tác dụng của bình luận viên và khách quý mới thể hiện rõ.
“Chó Hỏa Nha, tốc độ công kích và uy lực chiêu thức của nó đều mạnh hơn Rắn Hỏa Liên một bậc, đặc biệt là tốc độ công kích, cơ hồ là khi trận đấu vừa mới bắt đầu, tuyển thủ Tạ Kiến Dần còn đang ra lệnh thì nó đã phát động kỹ năng.” Sa Sỉ phân tích.
Trung niên xướng ngôn viên ở một bên nghe lại có cái nhìn khác.
Tốc độ công kích cố nhiên là quan trọng, nhưng hắn cảm thấy mấu chốt thắng bại vẫn nằm ở đạo hỏa hoa kia.
Đây chính là hỏa hoa đã đạt cảnh giới tiểu thành.
Nếu đạo hỏa hoa kia chỉ ở cảnh giới nhập môn, uy lực không đủ, lực trùng kích sinh ra từ vụ nổ cũng không đủ để đánh ngất Rắn Hỏa Liên.
Hắn nhớ trong tư liệu của tuyển thủ Kiều Tang có ghi nàng thuộc khóa tốt nghiệp trung học này…
Người chủ trì tiếp tục giới thiệu danh sách tuyển thủ tổ thứ tư, trong khi khán giả vẫn còn đang bàn luận về trận đấu vừa rồi.
“Tạ Kiến Dần bị làm sao vậy, có Đuôi Dài Xà không dùng lại phái Rắn Hỏa Liên ra?”
“Có khả năng hắn cảm thấy dù phái Rắn Hỏa Liên cũng có thể thắng.”
“Cảm giác giống như tặng đầu người trong trò chơi, có phải là có giao dịch ngầm gì không?”
“Chó Hỏa Nha vốn dĩ đã không yếu, thắng có gì kỳ lạ đâu, nếu là đánh giả thì ít nhất cũng phải qua lại mấy chiêu, sao có thể thua nhanh như vậy, hơn nữa loại tranh tài cỡ nhỏ này, thao túng kết quả có làm được gì?”
Thời đại này, các cuộc tranh tài càng ngày càng có nhiều người xem, đặc biệt là những cuộc thi đấu quy mô lớn, các kênh thông tin và nền tảng trực tuyến đều tranh nhau đưa tin.
Nếu là Ngự Thú Sư cấp A mới có thể tham gia loại thi đấu cấp cao đó, số lượng người xem trực tuyến tối thiểu cũng phải tính bằng trăm triệu.
Chỉ cần Ngự Thú Sư lộ mặt ở những cuộc thi đấu như vậy liền có thể thu hút một lượng lớn người hâm mộ, giá trị bản thân của họ cũng sẽ tăng lên chóng mặt.
Đó là chưa kể đến việc đạt được thứ hạng nhất định trong những cuộc thi đấu đó.
Loại hình tranh tài đó cơ bản mới xuất hiện tình trạng thao túng kết quả.
Bất kể là nhà tư bản đứng sau thao túng hay là Ngự Thú Sư muốn nổi tiếng, đều sẽ tìm cách nhúng tay vào.
Mà loại hình thi đấu như Bách Tân, tỷ lệ người xem còn phải dựa vào người thân của tuyển thủ dự thi mới có thể tăng lên, việc thao túng kết quả căn bản không có ý nghĩa gì.
Bên này, Kiều Tang ôm Chó Hỏa Nha vừa ngồi xuống.
“Kiều thiên tài, quá tuyệt vời! Ta còn chưa kịp phản ứng thì ngươi đã thắng rồi.” Bạch Vân Miểu cười nói.
“Kỳ thật ta cũng chưa kịp phản ứng.” Kiều Tang đáp.
“Nha Nha!”
Chó Hỏa Nha khẽ gật đầu, tỏ vẻ nó cũng giống như vậy.
“Ha ha, vừa rồi Chó Hỏa Nha biết mình thắng, cái vẻ mặt ngơ ngác cuối cùng đó trông khôi hài quá, nhưng đáng tiếc không có quay lại, đến lúc đó ngươi có thể lên mạng xem, có thể làm thành gói biểu cảm được đấy.” Bạch Vân Miểu tiếp tục cười nói.
“Nha!”
Chó Hỏa Nha lập tức có chút không ngồi yên được.
Trên mạng chẳng lẽ không phải ghi lại khoảnh khắc oai phong của nó khi thi đấu sao?
Vẻ mặt của nó thế nào?
Sao lại khôi hài?
Kiều Tang cũng rất tò mò, lúc chiến đấu Chó Hỏa Nha quay lưng về phía nàng, nàng căn bản không thấy được biểu cảm gì.
Bất quá bây giờ, nền tảng đang phát sóng trực tiếp, nàng phải đợi buổi sáng kết thúc trận đấu, trở về xem lại mới có thể thấy.
Tranh tài diễn ra với hiệu suất cao.
Đến khi đến lượt tổ tuyển thủ thứ 20 tiến vào trận, Bạch Vân Miểu lấy ra một chiếc gương từ trong túi đeo chéo của mình ra soi.
Sau đó lại lấy ra một chiếc lược từ trong túi, chải lại mái tóc của mình.
Kiều Tang nhịn không được nói: “Ngươi còn mang theo lược.”
Bạch Vân Miểu chân thành đáp: “Là một Ngự Thú Sư tinh xảo, đối diện với ống kính phải tùy thời chú ý hình tượng.”
Kiều Tang: “…”
Dù sao thì Điều Phối Sư, ngoài việc chú trọng hình tượng của sủng thú, cũng rất quan tâm đến ngoại hình của mình.
Nàng cảm thấy Bạch Vân Miểu có tiềm chất làm Điều Phối Sư…
Bạch Vân Miểu là tuyển thủ dự thi ở tổ thứ 25, đối thủ của nàng không có trong danh sách ghi nhớ của Kiều Tang.
“Chó Hỏa Nha, ngươi cảm thấy ai có thể thắng?” Kiều Tang như thường lệ hỏi.
“Nha.”
Chó Hỏa Nha chỉ chỉ vào thân ảnh trên không trung khiến nó yêu ai yêu cả đường đi kia —— Bồ Câu Béo.
Kiều Tang cảm thấy vừa rồi Bạch Vân Miểu không có khen Chó Hỏa Nha soái, cho nên Chó Hỏa Nha hẳn là đã công bằng phán đoán, chọn con sủng thú mà nó cho là có khả năng thắng…
Sủng thú của Bạch Vân Miểu là một con Sái Kim Đằng.
Thân cao khoảng 90 centimet, thân thể nhỏ tròn màu xanh biếc, đôi mắt màu vàng óng không có con ngươi, chỉ to bằng hạt đậu, trên đầu còn mọc ra một sợi dây leo dài khoảng 5 centimet, nhìn có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Trên sân, hai bên đã giao đấu được hai phút, đều đã tiêu hao một ít thể lực.
Độ cao bay của Bồ Câu Béo cũng hơi giảm xuống một chút.
Sái Kim Đằng vung mạnh đầu, mấy đạo lưỡi đao hình thành từ lá cây liền hướng về phía Bồ Câu Béo trên không trung đánh tới.
Bồ Câu Béo vỗ cánh, hoảng hốt né tránh, mãi mới chờ được đợt lá đao này kết thúc, còn chưa kịp thở phào, hai sợi dây leo đã xuất hiện từ ngón trỏ của Sái Kim Đằng, trói chặt lấy nó.
Một giây sau, tầm mắt của Bồ Câu Béo trực tiếp xoay chuyển 180 độ.
“Cưu! !”
Dưới sự điều khiển của dây leo, Bồ Câu Béo bị lật ngược, đầu hướng xuống, hung hăng đập xuống sân.
“Tuyển thủ Bạch Vân Miểu chiến thắng.” Trọng tài tuyên bố kết quả.
Chó Hỏa Nha che mắt, không đành lòng nhìn.
Kiều Tang nhìn Chó Hỏa Nha đang che mắt.
Đây không phải là “nói độc” đấy chứ?
“Thế nào, thế nào, ta vừa rồi ở trên sân kiểu tóc có bị rối không?” Bạch Vân Miểu vừa trở về chỗ ngồi đã hỏi.
“Rất tốt.” Kiều Tang đáp.
Kiểu tóc của Bạch Vân Miểu là búi tóc cao, tất cả đều được búi gọn gàng, trừ phi vận động mạnh, nếu không sẽ không bị rối.
Bạch Vân Miểu nghe vậy rất hài lòng, sau đó lại lấy ra gương và lược, tiếp tục chải chuốt mái tóc của mình.
…
Theo buổi sáng tranh tài kết thúc, các tuyển thủ và khán giả lần lượt rời khỏi sân.
Cửa sân đấu.
Bạch Vân Miểu chỉ vào phóng viên cầm micro cách đó không xa, khẩn trương nói: “Làm sao bây giờ, ta hiện tại có chút khẩn trương, lát nữa đi qua bọn họ, nếu bị phỏng vấn thì ta phải nói gì?”
Kiều Tang đáp: “Vậy phải xem bọn họ hỏi cái gì, cơ bản đều là hỏi vì sao tham gia thi đấu, rồi có ý kiến gì về trận đấu không, đại loại vậy.”
Bạch Vân Miểu gật gật đầu hỏi: “Ta bây giờ nhìn thế nào?”
“Đẹp.” Kiều Tang khen.
“Vậy ta… A! Bọn họ nhìn qua đây rồi! A a a! Bọn họ đi tới rồi!” Bạch Vân Miểu kích động nói.
“Ngươi bình tĩnh một chút, giữ hình tượng.” Kiều Tang nói.
“Ngươi nói đúng… Bọn họ hình như là đang đi về phía chúng ta!” Bạch Vân Miểu hưng phấn nói nhỏ.
Kiều Tang nhìn sang, phóng viên cầm micro đích thực là đang đi về phía các nàng.
Xem ra Bạch Vân Miểu nhìn xa là đúng.
Không uổng công trang điểm.
Rất nhanh, phóng viên cầm micro cùng đội ngũ của hắn đã đi tới trước mặt các nàng.
“Tuyển thủ Kiều Tang, ta là phóng viên của kênh Hàng Cảng Tụ Hợp, muốn phỏng vấn cô một chút liên quan tới Chó Hỏa Nha và trận đấu, không biết bây giờ cô có rảnh không?”
Kiều Tang nhìn ống kính đang chĩa về phía mình, rơi vào trầm mặc.
Bạch Vân Miểu: “…!”
(Hết chương này)