Chương 10: Vạn Tượng thuộc tính - Truyen Dich
Từ Hài Nhi Nhập Đạo - Cập nhật ngày Tháng 3 2, 2025
Lý Hạo đang suy nghĩ, nếu như mình lại được Lượng Cốt một lần nữa, không biết kết quả sẽ ra sao.
Nhưng cơ hội chỉ có một, lão đạo trên Thanh Khâu sơn sẽ không sai lầm.
Từ ngày Lượng Cốt kết thúc, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, sự náo nhiệt ở Sơn Hà viện đã giảm bớt. Thường ngày, các vị phu nhân trong viện thường hay mang con cái của mình tới chơi, hoặc đón hắn qua ăn chút bánh trái, hoa quả tươi đặc sản của biên tái hay Phiên Quốc tiến cống, sau đó để con cái họ chơi đùa cùng Lý Hạo, ý đồ tạo mối quan hệ thân thiết từ nhỏ.
Nhưng bây giờ, hai tháng trôi qua, chỉ có đại phu nhân, ngũ nương và vị Cửu nương trẻ tuổi ghé qua thăm hắn.
Chỉ là thấy hắn không có việc gì, họ cũng không tới nữa.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng hắn vẫn nhận được lê và bánh ngọt từ Trường Xuân viện gửi tới.
Bây giờ đã vào đông, hắn còn nhận được hai bộ quần áo bông, áo bông may bằng lông thú nhỏ, cùng một chiếc khăn choàng.
Lý Hạo đem chiếc khăn choàng này quàng lên cổ tiểu nha hoàn.
…
Hôm sau.
Trời vừa hửng sáng, Lâm Hải Hà đã dẫn Biên Như Tuyết ra sân luyện kiếm.
Trước đó, tại giá binh khí, Lâm Hải Hà để đứa nhỏ này chọn lựa các loại binh khí, dần dần diễn luyện, kiểm tra thiên phú binh khí của nàng, Biên Như Tuyết cuối cùng chọn kiếm.
Mà luyện tập xuống, Lâm Hải Hà phát hiện, nàng quả thực có thiên phú kiếm đạo, thế là tận tâm dạy bảo, đôi khi nghiêm khắc.
Đến trưa, Lý Hạo mới mơ màng tỉnh lại, hắn còn chưa tròn sáu tuổi, không cần phải tuân theo gia quy, mỗi sáng sớm phải đến Trường Xuân viện thỉnh an đại nương, bởi vậy có thể thoải mái ngủ nướng.
Nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé đang khổ luyện trong sân, Lý Hạo khẽ lắc đầu, thầm than một tiếng đáng thương, sau đó, dưới sự hầu hạ của nha hoàn thân cận, hắn rửa mặt, ăn điểm tâm, rồi theo lệ thường tìm hai vị gia đinh đánh cờ, bảo họ bày cờ ở trong đình.
Không lâu sau, ván cờ kết thúc, Lý Hạo lại phát hiện, mình không nhận được thông báo tăng điểm kinh nghiệm, không khỏi ngẩn người.
Lập tức liền thấy trước mắt hiện ra dòng chữ:
“Kỳ đạo tam đoạn, cần một viên kỳ tâm, mới có thể tiếp tục tăng tiến.”
Kỳ tâm?
Lý Hạo nghi hoặc.
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của hắn, dòng chữ kia dần dần biến mất, sau đó lại hiện ra một dòng khác:
“[ Tu luyện kỳ tâm, cần trong lòng chỉ có cờ, duy chung tình với cờ. ]”
Rất tốt, giải thích rất thẳng thắn.
Lý Hạo có chút bất ngờ, mình thế mà có thể tương tác với dòng chữ này.
“Hello?”
Dòng chữ biến mất.
Lý Hạo lại thử gọi mấy lần, nhưng không có phản ứng, lúc này liền không nghĩ nhiều nữa, mà là trong lòng suy nghĩ, duy chung tình với cờ?
Muốn để mình ngưng luyện ra một viên kỳ tâm trước, mới cho kinh nghiệm?
Ở Thần Tướng phủ, Lý Hạo từng nghe qua kiếm tâm, thương tâm.
Còn có khẩu xà tâm phật (miệng lưỡi độc địa nhưng lòng dạ từ bi).
Nhưng duy chỉ có chưa từng nghe nói qua kỳ tâm.
Cũng đúng, đánh cờ là một loại đường nhỏ, ở Thần Tướng phủ thì đây là trò vặt vãnh không đáng nhắc tới.
Bất quá, kỳ tâm hẳn là cũng tương tự như kiếm tâm?
Nghe các vị phu nhân trong viện ôm mình lúc tán gẫu, như thiếu niên nào đó, từ nhỏ đã mỗi ngày luyện kiếm, ăn cơm cũng cầm kiếm, ngủ ôm kiếm ngủ, ngưng luyện ra kiếm tâm xong, kiếm đạo tu vi một ngày ngàn dặm vân vân.
Cho nên nói, mình muốn ngưng tụ kỳ tâm, cũng cần như thế?
Nhưng Lý Hạo có thích kỳ đạo đâu?
Đời trước của hắn tuy rằng hiểu sơ một chút, nhưng thật sự chỉ là một chút.
Đánh cờ… Người đứng đắn ai thích đánh cờ chứ?
Chơi bài poker còn vui hơn đánh cờ.
Công việc đã đủ mệt nhọc, còn ai muốn làm loại chuyện đốt não này.
Trừ khi là thứ mới mẻ, thỉnh thoảng đổi gió để giải trí.
Mặc dù có bảng có thể tăng kinh nghiệm kỳ đạo, Lý Hạo cũng chỉ xem nó như công cụ xoát điểm kỹ năng mà thôi, muốn để mình thật sự yêu thích, chung tình với nó.
Rất khó.
Lý Hạo có chút không tin, bảo gia đinh đánh với mình một ván nữa.
Sau đó hắn liền tin.
Điều này khiến Lý Hạo có chút buồn bực, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, vừa nếm được vị ngọt của tu luyện, ngươi lại nói ta không thể đánh cờ lấy kinh nghiệm, vậy sao được?
Chẳng lẽ nói, thật sự muốn mình mỗi ngày ôm cờ?
Nhưng không có kinh nghiệm, ta ôm nó làm gì?
Có thời gian này, không bằng ôm ngũ nương…
Lý Hạo than thở một tiếng, sầu mi khổ kiểm.
Sau đó mấy ngày, Lý Hạo đem bàn cờ chuyển lên giường của mình, trải lên trên một tấm thảm lông, dứt khoát làm gối đầu.
Lúc ăn cơm, cũng đem bàn cờ bày ở bên cạnh, giống như cúng Phật.
Nhưng loại hình thức chủ nghĩa này, dường như không có tác dụng gì.
Lý Hạo cũng không tìm bọn gia đinh tiếp tục đánh cờ, không có việc gì thì nhìn tiểu nha hoàn luyện kiếm, hoặc đi Thính Vũ lâu đọc các loại sách.
Ngày hôm đó, Lý Hạo tại Thính Vũ lâu đọc sách, ở một cuốn sách nọ lại nhìn thấy mấy tờ kỳ phổ, không khỏi kinh ngạc.
Trong sách ghi lại chuyện thú vị của một nhân vật thành danh nào đó mấy trăm năm trước, vị đại nhân vật kia khi còn trẻ chịu nhục, sau này khi báo thù, kẻ thù của hắn lại từ bỏ võ học mà học cờ.
Đại nhân vật từng nói, ngày sau báo thù, chắc chắn sẽ nghiền ép đối phương về mọi mặt, để đối phương triệt để tuyệt vọng, mới có thể chém giết hắn.
Kết quả, đối phương đã sớm học cờ nhiều năm.
Tại chỗ liền lấy ra kỳ nghệ so đấu.
Đại nhân vật thảm bại, hết lần này tới lần khác, người này còn toàn cơ bắp, thực sự không thể ngay tại chỗ giết chết vị cừu gia này.
Bất quá, hắn lại tru sát cả nhà cừu gia, phụ nữ trẻ em đều không tha, chỉ để lại cừu gia, nói đến ngày chắc chắn sẽ trở lại.
Nhưng về sau, đến chết vẫn không thể phá giải ván cờ này.
Lý Hạo xem xong, muốn cười phá lên.
Tên cừu gia kia xem ra đối với vị đại nhân vật kia hết sức quen thuộc, mặc dù thiên phú võ đạo không bằng, nhưng cũng đủ thông minh, thế mà học được một chiêu này để phòng ngừa họa sát thân.
Hắn đột nhiên cảm thấy, đánh cờ dường như cũng có chút ý tứ.
Không trách Lý gia, cho dù là hắn, ở trong cái thế giới võ đạo này, từ sâu trong nội tâm cũng cảm thấy, đánh cờ chỉ là trò giải trí, không có ý nghĩa gì.
Nhưng bây giờ, ý nghĩ này lại hơi thay đổi một chút.
“Phát hiện kỳ phổ ‘Vạn Tượng’, có thu nhận không?”
Trước mắt bỗng nhiên hiện ra dòng chữ.
Lý Hạo kinh ngạc, bỗng nhiên nghĩ đến, trên bảng có mục thu nhận Kỳ Phổ đồ giám.
Cũng có thể thấy hắn hoàn toàn không có hứng thú với kỳ đạo, chỉ xem nó như công cụ xoát kinh nghiệm, năm năm qua, lại chưa từng đi thu nhận bất kỳ một thiên kỳ phổ nào.
Giờ phút này trong lòng cảm thấy có chút hổ thẹn.
Lý Hạo lúc này lựa chọn có.
Rất nhanh, bảng kỳ phổ thu nhận, thêm một phần tên là « Vạn Tượng » kỳ phổ.
Đồng thời, ở phía sau còn có một cái nhắc nhở, có thể khảm.
Lý Hạo nghi hoặc, thử chọn khảm.
Lúc này nhảy ra một hàng chữ:
“Mời lựa chọn mục tiêu khảm: Nhục thân đạo, kiếm đạo.”
Lý Hạo kinh ngạc, có ý gì?
Hắn nghĩ nghĩ, lựa chọn nhục thân đạo.
Vừa mới bước vào tu hành, trải nghiệm qua cảm giác toàn thân lực lượng tăng vọt, đối với nhục thân đạo cũng thêm mấy phần mong đợi.
“[ Khảm thành công. ]”
Lúc này, Lý Hạo bỗng nhiên cảm giác một cỗ tin tức hỗn độn ập tới.
Loại cảm giác này hắn rất quen thuộc, một lát sau liền tiêu hóa xong, Lý Hạo nhìn thấy bảng thông tin của mình:
【 Nhục thân đạo: Nhất đoạn (Vạn Tượng) ]
Mà trong đầu những tin tức phức tạp kia, cho hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vạn Tượng: Khiến mục tiêu như lạc vào thiên địa vạn tượng, không cách nào nhìn rõ, có thể che giấu hết thảy khí cơ.
Lý Hạo hơi thi triển, toàn thân khí tức lập tức thu liễm, lực lượng và khí tức mênh mông trong cơ thể, dường như đều co rút vào vô số lỗ chân lông trong tế bào, không cách nào bị quan sát.
“Thuộc tính đặc biệt?”
Lý Hạo chấn kinh, không nghĩ tới kỳ phổ lại có loại hiệu quả này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Với kỳ đạo nhị đoạn của hắn, ít nhiều có thể xem hiểu kỳ phổ này, bên trong trận lớn lồng trận nhỏ, từng bước cạm bẫy khốn cục, thảo nào vị đại nhân vật kia cả đời đều không thể phá giải.
Chỉ là, kỳ phổ này sau khi khảm vào nhục thân đạo, thế mà lại mang đến thuộc tính tương tự.
Nếu như mình vừa rồi lựa chọn khảm vào kiếm đạo, kiếm thuật của mình, có phải hay không sẽ có thêm chút hiệu quả mê hoặc, khiến người khác không thể nhìn rõ sát chiêu chân chính?
Nếu là phối hợp với Triều Tịch kiếm thuật hoa lệ đến cực hạn kia, đoán chừng càng thêm khiến người ta hoa mắt.
Lý Hạo nhìn bảng, phía sau Vạn Tượng kỳ phổ đã không còn chữ “có thể khảm”, nghĩa là chỉ có thể lựa chọn một loại.
Bất quá, như thế này đã mở ra cho hắn một thế giới mới, nói như vậy kỳ phổ mới là vương đạo!
Nếu có thể thu thập được các loại kỳ phổ khác, chẳng phải là có thể thêm cho công kích của mình các loại BUFF đặc thù?
Nghĩ đến đây, Lý Hạo hào hứng dạt dào, tìm kiếm khắp nơi trong lầu.
Nhưng Thính Vũ lâu là thánh địa của võ giả thiên hạ, lại không phải thánh địa của người chơi cờ, liên tiếp mấy ngày, Lý Hạo đều ngâm mình ở Thính Vũ lâu, lại chỉ tìm được ba thiên kỳ phổ, trong đó một thiên còn là dùng để kê giá sách.
“Phi Đoạn, Tàng Cung, « Hổ Áp »”
Ba thiên kỳ phổ tới tay, Lý Hạo nghiên cứu một phen, căn cứ đặc điểm của những kỳ phổ này mà phỏng đoán thuộc tính của nó, đem Phi Đoạn và Tàng Cung khảm vào kiếm đạo.
« Hổ Áp » thì khảm vào nhục thân đạo.
Phi Đoạn: Cự ly công kích tăng gấp đôi, có hiệu quả đả kích siêu xa.
Tàng Cung: Sát chiêu ẩn giấu, một đòn tất sát.
Hổ Áp: Lực lượng tăng lên một chút, có uy hiếp.
Ba phần kỳ phổ, mang đến cho Lý Hạo sự tăng tiến cực lớn.
Đáng tiếc, Thần Tướng phủ tuy cái gì cũng có, nhưng thân là võ đạo thế gia, lại không có thói quen cất giữ kỳ phổ.
Lý Hạo trở lại viện, chỉ có thể để bọn gia đinh đi ra ngoài tìm kiếm kỳ phổ cho hắn, nhưng những gia đinh này lại đủ kiểu thoái thác, ai cũng không dám giúp tiểu thiếu gia ở trên con đường “không làm việc đàng hoàng”, càng lún càng sâu.
Không có cách nào, Lý Hạo chỉ có thể treo thưởng lớn để dụ hoặc.
Sau đó, Lý Hạo ngoại trừ chờ đợi kỳ phổ, cũng bắt đầu chậm rãi suy nghĩ về kỳ nghệ.
Hắn vén tấm thảm lông trên bàn cờ ở đầu giường, đem nó đặt lại chỗ cũ, cũng dẹp bỏ bàn cờ trên bàn ăn, thỉnh thoảng ra ngoài sân tản bộ, chính là nhìn tiểu nha hoàn luyện kiếm.
Có lẽ là từ nhỏ mất đi song thân, lưu lạc giang hồ, tính tình tiểu nha hoàn cực kỳ chăm chỉ, dưới sự dạy bảo của Lâm Hải Hà, kiếm thuật ngày càng tiến bộ.
“Không đúng, chiêu này luyện không đúng.”
Ngày hôm đó, đang dạy kiếm thuật, Lâm Hải Hà thể hiện ra một mặt nghiêm khắc của sĩ quan, cho dù đáy lòng đối với thiên phú kiếm đạo của Biên Như Tuyết hết sức hài lòng, nhưng một khi luyện tập phạm sai lầm, vẫn sẽ trách móc nặng nề phê bình.
Tiểu nha hoàn nhịn nước mắt, quật cường luyện tập từng lần một.
Lý Hạo thấy bất đắc dĩ lắc đầu, tuy nói Lâm thúc là người tốt, nhưng lại chưa chắc biết tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.
Mắng vài câu, kiếm chiêu của tiểu nha hoàn đều sắp biến dạng.
Đến tối, Lý Hạo nhìn tiểu gia hỏa vẫn đang tự mình lặp đi lặp lại luyện tập trong đình viện, gọi nàng đến trước mặt.
“Tư thế này không đúng, cánh tay phải cong một chút, đúng, như vậy, eo không nên quá cứng nhắc…”
Xung quanh không người, Lý Hạo chỉ bảo riêng cho tiểu nha hoàn, tay cầm tay chỉ dạy nàng.
Biên Như Tuyết không ngốc, mà lại thực sự có thiên phú kiếm đạo, dưới sự dạy bảo của Lý Hạo, rất nhanh liền tư thế chính xác, rất có kiếm vận.
“Hạo ca ca, huynh cũng biết kiếm thuật sao?” Tiểu nha hoàn luyện xong, tràn đầy hưng phấn nhìn Lý Hạo: “Vậy ngày mai chúng ta cùng nhau luyện có được không?”
“Đừng nói bậy, ta không muốn dậy sớm.”
Lý Hạo giật mình vội vàng nói.
“Lâm thúc thúc nếu biết huynh cũng biết kiếm thuật, khẳng định sẽ rất cao hứng.” Biên Như Tuyết chờ mong nói, mặc dù nàng còn chưa hiểu nhiều chuyện, nhưng có thể nhìn ra, những trưởng bối xung quanh dường như có chút thất vọng về Lý Hạo.
Tiểu cô nương chăm chỉ khắc khổ như thế, trong đáy lòng kỳ thực là muốn chứng minh, tất cả mọi người nói Hạo ca ca không được, nhưng nàng cảm thấy, Hạo ca ca kỳ thật rất thông minh.
“Ta không biết kiếm thuật, muội đừng nói lung tung.” Lý Hạo vội vàng nói, tiểu nha đầu muội đừng lấy oán trả ơn, phá hỏng giấc ngủ nướng của ta, ta thật sự muốn khóc chết.
Biên Như Tuyết nghi hoặc: “Nhưng huynh rõ ràng…”
“Đi đi, đi ngủ, đi ngủ.” Lý Hạo trợn mắt, đuổi tiểu nha hoàn đi, dặn dò nàng đừng nói lung tung.
Ngày hôm sau.
Trong sân, Lâm Hải Hà nhìn Biên Như Tuyết vung vẩy kiếm chiêu, chậm rãi mở to hai mắt…